Là một ca sĩ tự do, từ ngày tôi chập chững bước vào nghề (với nghệ danh Thu An, giờ là Diên An) cho đến nay đã gần 10 năm, vẫn mãi thế.. một con đường mà tôi đã lựa chọn và cũng là ước mơ duy nhất từ khi còn bé. Quay nhìn lại quãng đường khá dài mà ngượng ngùng, giật mình khi tôi đã trải qua và vẫn bước đi trên con đường chông chênh, đầy cạm bẫy nhưng chưa bao giờ tôi có ý nghĩ bỏ cuộc. Bằng chính “đôi chân” của mình, tôi đã bước đi thật chậm nhưng chắc chắn là sẽ chắc hơn, tự rèn luyện là nhiều cho giọng hát của bản thân, xây dựng từng xúc cảm riêng cho từng tác phẩm.
Điều mà tôi sợ hãi nhất là: mất hết cảm xúc dù chỉ trong một ngày!
Có lẽ do tôi sống và làm việc nhiều bằng cảm xúc, nên khi bao diễn cảnh trái quá trải ra trước mặt tôi: người giàu quá, kẻ nghèo xác xơ, người đầy uy quyền, kẻ bị đày vì yếu thế,…Và cay đắng hơn khi nạn bạo lực học đường đang hoành hành, nó đã thôi thúc tôi phải làm điều gì đó để ngăn lại những cảnh tượng thật dã man… Nhưng tôi phải làm gì đây!? Rồi một ngày lang thang internet bắt gặp bài báo viết về ngư dân Việt Nam đã và đang bị tấn công giết hại bởi tàu Trung Quốc, nghĩ đến cảnh tượng con dân đất Việt bị tra tấn, giết chóc thật man rợ dưới tay lũ ác ôn.. tôi đã lần đến các cuộc biểu tình chống Trung Quốc. Và cũng từ đây, cuộc đời tôi bất ngờ biến đổi!
Bị bắt trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc ngày 17/07/2011, khi tôi vẫn ngớ người chẳng hiểu vì sao?!? Rồi tôi cũng đã hiểu ra trong ngày gần nhất, rằng hãy kìm nén cảm xúc của mình vì đã được các đồng chí công an giải dạy “chuyện này không cần đến tôi hay bất kỳ người dân nào phải lên tiếng”. Tôi quá nhỏ bé, tôi biết! Tôi lại càng lặng lẽ và thấy trống trải hơn trước, cảm giác như đã đánh mất một thứ gì quan trọng vô cùng trong cuộc sống ngắn ngủi này, nhưng vẫn phải sống và cười nhạt.
Và cũng từ đây, tôi có thêm những người bạn, fans ít nhiều hiểu được tôi. Và cũng từ đây, cho đến bây giờ và có lẽ sau này tôi ngày càng được các anh chiến sĩ công an đánh thức giấc ngủ ngoan, trò chuyện huyên thuyên về các cuộc biểu tình chống Trung Quốc. Và ngày hôm nay, tôi đã được gán cho là kẻ có tội trong tư tưởng “chống đối”. Các hình ảnh vui chơi của tôi trên mạng cùng các fan, các bạn đã từng có mặt trong các cuộc biểu tình chống Trung Quốc, và chỉ thế là tôi đã có cái tư tưởng “chống đối”.
- Họ: Sao lại chơi với những con người có tư tưởng lệch lạc, mà không phải là những người bạn khác.
- Tôi: Em là ca sĩ, ngoài việc ca hát.. em cần giao tiếp, vui chơi. Hơn nữa, em cần được sự yêu mến của càng nhiều số đông các fan càng tốt.
Em không cần biết và không quan tâm họ đã làm gì, với các anh cũng thế, cả những người lao động cho đến những người trí thức.
- Họ: Nói thẳng với em, khi em đi cùng những con người có tư tưởng “chống đối”, thì chính em cũng phải có cùng tư tưởng mới đi cùng nhau được.
-Tôi: Anh này! Tư tưởng của em nằm ở trong đầu em, anh đọc được những gì em đang suy nghĩ? Sao anh lại vô cớ gán cho em cái tội “chống đối”??
Anh có biết đêm qua em đã thức trắng vì bị cơn sốt hành không? Đêm trước thì đến 7h sáng em mới ngủ được và 9h sáng anh khu vực đến nhà em đập cửa ầm ầm.. để gửi tờ giấy mời làm việc với lý do “Làm rõ quá trình hoạt động bản thân” mà em không thể hiểu được cái nội dung ấy là như thế nào!? Và em đã tròn xoe mắt khi em thật sự không thể hiểu được đây là cái gì??? Đây! Anh cầm tay của em đi (…) Anh có hiểu cảm xúc của em không? (mém khóc)
- Họ: Ờ.. thì là người mà..
- Tôi: Đúng! Là người thì phải có cảm xúc, tức giận cũng là một cảm xúc (giận các anh vô cùng).
- Họ: Nhưng em tụ tập với đám người này đi biểu tình.
- Tôi: Ok, em sẽ hiểu mập mờ về cái lý do của giấy mời là.. em sẽ phải thuật lại là em đã đi đâu và làm những gì trong những ngày gần đây. Và đến đây em đã quá hợp tác với các anh rồi, thậm chí đã đi xa hơn cái nội dung của tờ giấy mời, cả cảm xúc của em mà em cũng bộc bạch luôn.
Còn cuộc biểu tình em đã tham gia và bị bắt vào ngày 17/07 thì em đã làm việc với các anh 3 ngày liền rồi và đã xong, em cũng đã đi biểu tình sau đó đâu!?? Em mất quá nhiều thời gian để hợp tác với các anh về cái lý do mà em không hiểu hết được trong giấy mời, trong khi công việc của em còn rất nhiều và sức khỏe nữa.
- Họ: Anh biết là em hợp tác tốt, anh cũng không muốn làm mất thời gian và ảnh hưởng sức khỏe của em. Thôi! Buổi làm việc đến đây được rồi, hôm nào em khỏe.. lên làm việc tiếp.
- Tôi: Em đã trình bày quá đầy đủ nội dung trong buổi làm việc hôm nay. Nếu mời em lần sau nữa, em mong các anh sẽ có cái lý do chính đáng.. em sẽ sẵn sàng đến làm việc. Không ai muốn bị làm phiền kiểu này đâu anh à!
- Họ: Tôi sẽ mời em lên làm việc lần nữa hoặc nhiều lần nữa với lý do gì cũng được.
- Tôi: ^^
PS: Tôi vẫn ấn tượng nhất là các anh đã mời tôi đi ăn sáng sang trọng tại lầu 3 nhà hàng Nhơn Hòa với bánh canh tôm cua và soda chanh đường. Ấn tượng hơn là anh ấy thật ga lăng với tôi và rất sành điệu!