Huỳnh Ngọc Chênh
- Vừa rồi gặp lại mấy thằng bạn là đồng nghiệp của tôi trong ngành giáo
dục từ những năm sau 75, chúng nó vẫn bám trụ cho đến tận ngày về hưu,
còn tôi từ năm 92 đã tự mình làm cho mất dạy. Mấy thằng bạn ấy nói: Mầy
mất dạy từ hơn 20 năm rồi nên mầy lạc hậu với những thay đổi to lớn của
ngành giáo dục lắm. Tôi hỏi thay đổi đi lên hay đi xuống? Chúng nó nói:
Để bọn tao kể một số chuyện xảy ra trong giáo dục về sau nầy để tự mầy
tự đánh giá.
Một thằng kể: Trong một lớp học 50 học sinh thì thông thường chỉ có 20
đứa rất giỏi, 10 đứa tầm tầm bậc trung và 20 đứa đại ngu, không biết một
chút gì hết. Học lên đến lớp 12 rồi mà hỏi chúng -2 + 1 -2 bằng bao
nhiêu mà chúng chịu. Gọi chúng lên hỏi bài chỉ hỏi cái đề bài học hôm
trước là gì chúng cũng không biết. Nghĩa là vừa học xong thì không có
cái gì đọng lại trong đầu chúng, và qua 12 năm đi học hình như vừa đủ
cho chúng biết đọc và biết viết. Ngành giáo dục có cái lệnh là không cho
phép để hs ở lại lớp và không cho phép đuổi học nên những đứa ấy vẫn
đều đặn lên lớp rồi tốt nghiệp phổ thông. Với tỉ lệ đậu trên 99% thì làm
sao mà rớt được, những đứa rớt chỉ là những đứa bị tâm thần hoặc bản
thân hắn cương quyết không muốn lấy bằng tốt nghiệp. Thế nhưng 20 thằng
đại ngu ấy bẳng đi một thời gian vẫn thấy chúng nó có bằng nầy cấp nọ,
có thằng làm lên đến ông này bà nọ mới kinh.
Một thằng kể: Một lớp học mà có đến 20 hs đại ngu như vậy thì việc dạy
không phải là chuyện đơn giản, giáo viên thiếu kinh nghiệm và mất bình
tỉnh chỉ thấy mặt chúng nó là đã nổi điên lên làm ảnh hưởng đến cả tiết
dạy, ảnh hưởng đến 30 hs còn lại, chứ đừng nói là kêu chúng lên hỏi bài.
Kêu mấy đứa đó lên hỏi bài thì có khi hộc máu mồm chết đứng như Chu Du
chứ không phải chơi. Giáo viên có kinh nghiệm, vào tiết dạy cho hết 20
đứa ấy xuống các bàn cuối muốn làm gì thì làm, kể cả nằm ngủ, miễn đừng
gây ồn ào ảnh hưởng đến lớp học. Có thế mới không tổn thọ sau mấy mươi
năm đứng lớp.
Một thằng kể: Thi tốt nghiệp phổ thông thì cứ trong phòng thi có một đứa
làm bài ra là cả phòng đều làm ra y hệt. Chúng quay cóp với nhau gần
như công khai nhưng không giám thị nào buồn làm biên bản vi phạm, làm
hết cả phòng sao? Cả hội đồng thi sao? Những gì mà lão thầy gàn Đỗ Việt
Khoa tố cáo đều đúng sự thật đến 200% trên toàn quốc. he he. Nhưng thỉnh
thoảng cũng có một, hai biên bản vi phạm. Mà hội đồng thi trường A có
hai biên bản thì bên hội đồng thi trường B cũng có y chang 2 biên bản.
Mầy biết tại sao không? Hiệu trưởng trường A thì đổi qua làm chủ tịch
hội đồng coi thi trường B và ngược lại. Khi nghe giáo viên bên trường
mình điện báo cáo trường A của mình bị 2 biên bản, tức thì hiệu trưởng
trường A ra lệnh quất liền 2 biên bản tại trường B. Vừa để trả thù, và
quan trọng hơn là để trường mình không bị mất điểm thi đua so với trường
B vì có học sinh đi thi quay cóp. Hề hề.
Một thằng kể: Làm bài kiểm tra trong lớp thì sau khi chấm điểm và làm
thống kê bao nhiêu trên trùng bình, bao nhiêu dưới trung bình rồi đưa
lên cho ban giám hiệu duyệt. Nếu ban giám hiệu thấy tỉ lệ dưới trung
bình nhiều quá thì bắt phải làm kiểm tra lại, chấm lại, thống kê lại cho
đến khi nào đạt yêu cầu thì thôi. Mầy thấy lớp học 50 đứa chấm bài 1
lần đã ná thở rồi, làm gì có chuyện chấm lại lần hai, bọn tao cứ thế về
phết điểm lên cho đạt yêu cầu. hề hề.
Một thằng kể: Tao là tổ trưởng chuyên môn, nhưng chỉ có mình tao là có
bằng đại học. Còn hơn 10 giáo viên dưới quyền tao, đứa nào cũng có bằng
thạc sĩ. Tao hỏi tụi bây làm gì mà lấy bằng thạc sĩ nhanh như vậy, chúng
nó nói: Thi thạc sĩ còn dễ hơn thi tốt nghiệp phổ thông nữa sếp ơi. Cứ
nộp tiền cho đủ là thi đậu ngay, chẳng cần phải học hành gì, đậu 100%
chứ không phải 99% như phổ thông. Hì hì.
Một thằng kể: Đầu năm học, ban giám hiệu rà hết lý lịch hs đầu cấp, mới
trúng tuyển vào trường, xem đứa nào là con quan chức, con đại gia xếp
vào 1 đến 2 lớp VIP. Giáo viên nào muốn vào dạy các lớp đó phải lo điếu
đóm chung chi ban giám hiệu. Hề hề.
Hí họa trên báo Pháp luật Tp HCM
Cũng thằng vừa rồi kể: Tao làm tổ trưởng chuyên môn không có quyền phân
giáo viên của tao vào các lớp VIP đó, nhưng tao có quyền phân chúng vào
lớp đầu cấp hay cuối cấp. Đứa nào cũng thích vào lớp đầu cấp nên xun xoe
tao giữ lắm. Mầy biết vì sao không? Vào lớp đầu cấp thì dễ ép học sinh
học thêm hơn. Lớp cuối cấp, hs lo đến các trung tâm luyện thi hoặc đến
các giáo viên có tiếng để luyện thi đại học nên giáo viên đứng lớp chẳng
kiếm được gì. Còn đầu cấp thì tha hồ bắt mấy em học thêm. Tôi hỏi chẳng
hạn như môn hóa thì mới vào lớp 10 toàn những khái niệm phải học thuộc
lòng thì dạy thêm cái nỗi gì. Hắn nói: Mầy giỡn chơi, mới lớp tám, môn
hóa bắt đầu vào học có vài chữ mà chúng vẫn bắt học sinh đi học thêm
được là mày biết rồi. Tôi chợt nhớ lại con tôi từ năm lớp một đã phải ở
lại trường học thêm rồi, chuyện ấy kéo dài suốt năm năm tiểu học. Cháu
học bán trú, sáng học nội dung theo chương trình, chiều ở lại ôn bài đã
học khi sáng thế mà sau giờ học còn bị giữ lại trường học thêm từ 1 đến 2
giờ đồng hồ nữa. Chuyện đó diễn ra suốt 5 năm tiểu học. Nhiều lúc tôi
bực mình đòi cho nghỉ học thêm, thế là mẹ cháu nhảy xổ vào: Ông có tiền
cho gái ăn mà tiếc tiền với con hả? Không cho con học thêm để cô giáo đì
nó hả? Để cho nó mất học sinh giỏi hả? Từ đó tôi đâm ra nghi ngờ, con
tôi được liên tục 5 năm học sinh giỏi là do nó giỏi thật hay do tôi sợ
mang tiếng nầy nọ mà nó giỏi. Một thằng bạn nghe tôi nói chuyện con tôi
như vậy liền nhảy vào: Rứa là đỡ rồi, cháu ngoại tao hiện nay đang học
lớp một mà tối nào cũng phải đi học thêm đến 9 giờ tối mới về, tao cấm
không cho hành xác trẻ con thì mẹ nó là con gái tao cũng nhảy đựng lên
phản đối tao ầm ỉ. Hì hì.
Một thằng kể: Chuyện đổi mới sách giáo khoa thì tiền vô thiên lũng. Cách
đây 7 năm cứ mỗi khi hè về giáo viên bọn tao được triệu tập ra Hà Nội
hoặc vào Sài gòn để học bồi dưỡng về sách giáo khoa mới. Mẹ kiếp, chúng
sỉ nhục bọn tao. Bọn tao hay như mầy thì có thể tự soạn ra sách giáo
khoa để dạy được, thế mà chúng soạn sẵn ra rồi lại còn sợ bọn tao đọc
không hiểu sách giáo khoa nên tập trung bắt bọn tao học. Tôi hỏi thế tại
sao chúng mày không thấy nhục mà năm nào cũng vác mặt đi học, hắn cười
hề hề: Nhục đéo gì, mỗi lần đi học như vậy được cấp vé máy bay, được ở
khách sạn 3,4 sao, được bao ăn, rồi vào trốn đi chơi thoải mái, đếch học
hành gì, thế mà đến ngày ra về còn phát cho mỗi thằng 15 triệu đồng thì
...hì hì. Đó là cái cấp giáo viên quèn của bọn tao, chứ bọn ở sở, ở bộ,
bọn gọi là chuyên gia đi báo cáo, bọn soạn sách, bọn in sách... thì
không làm chi cho hết tiền. Dự án đổi mới sách giáo khoa hồi đó không
biết bao nhiêu ngàn tỉ mà tiền đã vung ra như vậy, huống chi cái dự án
sắp tới dự định 34 ngàn tỉ mà thông qua trót lọt thì tiền phải chảy ra
như nước sông Hồng mùa lũ.
Đúng là chuyện tào lao xịt bộp của giáo dục, nghe đích thân những giáo
viên lâu năm trong ngành kể ra không bao giờ hết, không có sức mà ghi.
Chúng kể cho tôi nghe thao thao bất tuyệt như vậy rồi cuối cùng hỏi tôi:
- Mầy thấy thời mầy còn đi dạy làm chi có những chuyện như vậy phải
không? Mầy có công nhận rằng nền giáo dục nước nhà đã thay đổi một cách
to lớn từ 20 năm qua không? Mầy có tin những chuyện bọn tao kể là có
thật không? Mấy thấy như vậy là đi lên hay đi xuống?
Tôi nghĩ lại từ trên nóc của ngành giáo dục từ lâu nay đã lòi ra bao
nhiêu chuyện động trời. Nào dự án đổi mới sách giáo khoa 34 ngàn tỉ đồng
"chỉ lén soạn ra trong mấy ngày bộ trưởng đi nước ngoài" để khi bô
trưởng về phải lên truyền hình phân bua chuyện đó bô trưởng không hề hay
biết gì, trong khi trước đó các thứ trưởng và các chuyên viên cũng lên
truyền hình gân cỗ giải bày vì sao dự án lên đến 34 ngàn tỉ. Rồi sở giáo
dục HCM với sự tiếp tay của bộ giáo dục bày ra chuyện Cambridge để moi
tiền học sinh cho đã đời trong nhiều năm rồi tuyên bố chương trình ấy là
tào lao xịt bộp phải đổi chương trình khác. Rồi cũng sở nầy dưới sự bảo
kê của bộ bày ra dự án trang bị máy tính bảng bắt buộc cho toàn thể hs
tiểu học, mua máy về với giá 500 nghìn, tính lên cho hs đến 3 triệu...
Toàn những chuyện chẳng tào lao xịt bộp chút nào từ trên nóc đang lồ lộ
ra, thì những chuyện tào lao xịt bộp từ mỗi trường học, mỗi lớp học, mỗi
giáo viên...như các bạn tôi vừa kể mà không có thật mới là chuyện lạ
động trời.
Qua đó các bạn trả lời giùm tôi là sự nghiệp giáo dục XHCN đang thay đổi
lớn trong mấy chục năm qua theo hướng nào? Đi lên hay đi xuống... hố
thẳm?
Hu Hu Hu. Trên cái nền như vậy mà những nhà giáo nghiêm túc như TS Vũ
Thị Phương Anh bạn tôi, giáo sư Ngô Bảo Châu và nhiều nhà giáo đáng kính
khác lại đi tranh luận nhau một cách hết sức nghiêm túc về chuyện nên
bỏ thi tốt nghiệp hay bỏ thi tuyển đại học. Rất thương xót cho các vị vì
các vị không thấy rằng mình đang bàn cãi một cách... tào lao xịt bộp.
Hu hu hu.
Viết nhân kỷ niệm 69 năm ngày ra đời nước Việt Nam XHCN.
Huỳnh Ngọc Chênh