Nhân Chính
Sống trong một đất nước lúc nào cũng lo sợ bị "Ăn Cắp" và phải cố
tập cho mình tính "Giả Vờ"... thật là "Đau Đầu", "Nhức Óc"!! . Bài viết
phiếm luận nầy rất hay vì nói lên đầy đủ những tệ trạng của một xã hội
KHÔNG CÒN NHÂN TÍNH CON NGƯỜI.
Tôi không bênh vực những Tiếp viên Hàng không bằng lý do ngô nghê là
họ phải đút lót để đựơc có việc làm trong Air VN, nên họ phải buôn lậu
chuyển hàng ăn cắp để gỡ vốn chứ! Mà tôi thực sự thương hại họ, vì "
Quít trồng Giang Nam thì ngọt, trồng Giang Bắc lại chua! "
Ngay khi chào đời, họ đã bị sinh ra trong một bệnh viện "ăn cắp":
Bác sĩ, Y tá "ăn cắp" phong bì của bệnh nhân, "ăn cắp" thuốc tiêm chủng
ngừa bằng cách chia phân lượng thuốc tiêm ra nhiều phần, không đủ tiêu
chuẩn, "ăn cắp" thủy tinh thể nhân tạo của Mỹ, rồi thay thế bằng sản
phẩm Ấn Độ để "ăn cắp" giá tiền sai biệt.
Khi lớn lên, họ lại đi học trong những trường học "ăn cắp": Giáo sư
"ăn cắp" công trình trí tuệ của người khác, học sinh, Sinh viên "ăn cắp"
bảng điểm, "ăn cắp" bằng cấp dỏm bằng phong bì.
Khi bắt đầu bước vào xã hội, bước đầu tiên, họ đã bị Lãnh đạo "ăn
cắp" tiền đút lót để được có việc làm, nên họ phải tiến vào quỹ đạo ăn
cắp, họ ăn cắp dự án, ăn cắp đất của nông dân, họ ăn cắp tiền phạt giao
thông, họ ăn cắp sinh mạng của người dân bằng tra tấn, nhục hình... ..
Vì vậy, khi tôi nhìn thấy những cô Ca sĩ, Hoa hậu, Người mẫu, vênh
váo khoe khoang quần áo, túi xách, giầy dép hàng hiệu, xe "khủng", nhà
"khủng", tôi thương hại họ quá, họ cũng bị "ăn cắp" trinh tiết, bị "ăn
cắp" phẩm giá, anh ạ! Tôi có con gái, và con gái tôi may mắn, được giáo
dục tại trường học phân biệt điều phải, điều trái, được tôn trọng nhân
phẩm.
Khi về Việt Nam, nhiều lần, xe người bạn chở tôi đi, bị công an thổi
còi, rồi công an vòi vĩnh, xòe tay cầm tiền hối lộ. Tôi rơi nước mắt,
họ còn nhỏ tuổi hơn con trai tôi. Con trai tôi có công ăn việc làm, nuôi
con cái bằng chính sức lao động của mình, dạy con, làm gương cho con
bằng chính nhân cách của mình. Những người công an trẻ đó cũng bị "ăn
cắp" lương tâm, phải không anh?. Khi những người công an, đánh người,
giết người, họ được bố thí trả công bằng vài bữa ăn nhậu, chút đồng tiền
rơi rớt.
Khi những phóng viên, bẻ cong ngòi bút, viết xuống những điều trái
với lương tâm, sự thật để được bố thí trả công bằng những nấc thang chức
vị, những đồng lương tanh tưởi, nhà văn Vũ Hạnh đã gọi đó là "Bút Máu"
đấy anh ơi!
Khi những quan tòa, đổi trắng thay đen, cầm cán cân công lý có chứa
thủy ngân như trong truyện cổ Việt Nam, họ cũng bị "ăn cắp" nhân tính
mất rồi!
Trong xã hội, toàn là "ăn cắp", vậy thì kẻ cắp là ai? Ai cũng biết,
nhưng giả vờ không biết, Vì Văn hóa "giả vờ" là đồng lõa cho xã hội ăn
cắp.
Cán bộ lãnh lương 200 đô la một tháng, xây nhà chục triệu đô nhưng
giả vờ" đó là công sức lao động tay chân, và trí tuệ, hay quà tặng của
cô em "kết nghĩa"? Tôi muốn xin cô em đó cho tôi được làm "con kết nghĩa
" của cô ta quá. Thế mà có những Lãnh đạo, Ủy viên Trung Ương Đảng, Đại
biểu Quốc Hội, Ban Nội Chính, Ủy Ban Điều Tra, Quan Tòa "Thiết Diện Vô
Tư", Phóng viên Lề phải, Thành Đoàn, Quân Đội Nhân Dân, Chiến sĩ Công
An, Trí thức Yêu Nước, Việt Kiều Yêu Nước sẽ sẵn sàng giả vờ tin vào quà
tặng của "cô em kết nghĩa" đó!
Còn có thể trong tương lai, sẽ có nhiều quan chức sẽ nhận được nhà
"khủng", quà tặng của ông anh kết nghĩa, bà chị kết nghĩa, ông bố kết
nghĩa, ông cố nội kết nghĩa, khi không tìm ra con người nữa, sẽ tiếp
theo con chó kết nghĩa, con trâu kết nghĩa nữa...
Công chúa mặc áo đầm hồng, ưỡn ẹo trên đôi giày cao gót hồng, đi thị
sát công trường xây dựng, theo sau là một đoàn Chuyên viên già tuổi
tác, thâm niên công vụ, nhưng ai nấy vui vẻ, hớn hở, giả vờ Công chúa là
một Chủ tịch tài năng thiên phú, không cần đi học, không cần kinh
nghiệm gì cả. Y như tên nhóc Bắc Hàn mặt búng ra sửa Ủn Ỉn, và đoàn tùy
tùng Tướng già của thằng con nít đó vậy...
Toàn đảng đều "giả vờ" tin rằng các Hoàng tử, Công chúa đều là thiên
tài không đợi tuổi, mặt trẻ ranh mà nhảy lên ngồi trên đầu các nhà cách
mạng lão thành, và ai nấy đều "giả vờ" tán tụng khen thơm như múi mít!.
Thượng bất chính, hạ tắc loạn:
"Thanh tra, thanh mẹ, thanh gì?
Hễ có phong bì thì Nó "Thank you"!
Hễ có phong bì thì Nó "Thank you"!
Tôi buồn lắm, có đôi khi quá tuyệt vọng, tôi tự hỏi, mình có nên
quên mình là người Việt Nam như con đà điểu vùi đầu trong cát, như quả
chuối ngoài vàng, trong trắng, vì tôi yêu nước Mỹ quá rồi. Nước Mỹ chưa,
và có lẽ không bao giờ hoàn hảo, nhưng ở đây, ít nhất không ai có thể
"ăn cắp" lương tâm, phẩm giá, và nhân tính của tôi. Tôi được sống như
một "CON NGƯỜI" không phải chỉ "giả vờ " "làm người" đang sống đâu... ..