Bùi Tín
Ở Hà Nội vừa mở ra cuộc triển lãm về Cải cách ruộng đất (1946- 1957)
dự định kéo dài đến cuối năm, nhưng đã vội đóng cửa sau có 2 ngày. Vì
sao vậy? Lý do đưa ra là do vấn đề ánh sáng. Nhưng theo phỏng đoán của
nhiều bạn trẻ trên mạng Dân Làm Báo, nguyên nhân của sự trục trặc là ở
chỗ mục đích của cuộc triển lãm còn tù mù, không có chủ định nói lên sự
thật đúng như nó có, không trình bày cả kết quả và những sai lầm nghiêm
trọng mà lãnh đạo đảng CS đã công khai thú nhận, không nêu rõ tác hại
của những sai lầm trong quan hệ của đảng CS với giai cấp nông dân cho
đến nay, và phương hướng khắc phục.
Biết bao vấn đề xã hội cần biết rõ, các bạn trẻ muốn biết rõ, liên
quan đến CCRĐ. Việt nam vẫn còn là một nước nông – công nghiệp, gần 70%
số dân vẫn sống ở nông thôn, vấn đề nông dân, nông thôn, nông nghiệp vẫn
là vấn đề thiết thân của người Việt ở mọi nơi.
Là người sống giữa nông thôn trong thời kỳ CCRĐ, tôi tự thấy có thể
đáp ứng yêu cầu muốn biết rõ thêm của các bạn trẻ, để làm giàu thêm kiến
thức của các bạn.
Có bài viết nêu lên con số địa chủ ác bá bị giết chết trong CCRĐ là
hơn 172 nghìn, theo số liệu lưu trữ của Văn phòng Trung ương Đảng, vậy
nạn nhân thực sự là bao nhiêu? Có thể ước đoán không sai là ít nhất là
gấp 3 đến 5 lần con số ấy, vì cái mũ «liên quan». Liên quan đến địa chủ
và cũng bị coi như cùng có tội là gia đình, vợ chồng, con cái, cháu
chắt, họ hàng xa gần, cho đến bạn bè, láng giềng cũng bị xem xét, điều
tra, phải khai báo, phải có lập trường rõ ràng. Do đó con cái địa chủ
phải trốn tránh, có khi đi ăn xin, chết đói, cầu bơ cầu bất; sửa sai rồi
vẫn bị hất hủi xa lánh, không được đi học, nhất là lên đại học, hay đi
học nước ngòai, không được làm công nhân viên nhà nước …Biết bao gia
đình tan vỡ, ly dị vì «mâu thuẫn giai cấp», con cái bơ vơ. Có người mới
chỉ bị «liên quan» đã mất tinh thần, bỏ trốn, lên rừng, trôi dạt vào
Nam, sang Lào, hay tự sát, phát điên, ốm đến chết.
Phần lớn địa chủ Việt Nam thật ra chỉ là trung nông lớp trên – tiểu
tư sản, họ có tham gia lao động, có học thức, tuy chỉ ở mức tiểu học hay
trung học, con cái thường là viên chức tiểu tư sản. Rất đông số này
đóng góp cho Tuần lễ Vàng, quỹ Kháng chiến, đi dân công hỏa tuyến (do có
xe bò, xe đạp, thuyền nhỏ), con em tham gia Quân đội Nhân dân. Cho nên
sai lầm CCRĐ gò ép số địa chủ ác ôn theo tỷ lệ như ở Trung Quốc – khi
Quốc Dân Đảng TQ thống trị – là một điều ngu dại chết người. Không những
hầu hết những người bị giết là người yêu nước, tham gia kháng chiến
chống Pháp, đa số lại là thành viên Mặt Trận Liên Việt, Mặt trận Tổ
quốc, quá nửa là đảng viên CS. Tất cả lại là những người làm nghề nông
giỏi, giàu kinh nghiệm. Ngay từ trong xã quê của tôi (gần Vân Đình/ Hà
Đông) và những huyện xã nơi tôi sống trong những năm CCRĐ cũng như nơi
quê vợ tôi (xã Hưng Dũng, Nghệ An), CCRĐ đã giáng đòn hủy diệt trúng vào
giá trị tinh hoa xã hội, tinh hoa sản xuất, tinh hoa văn hóa ở nông
thôn Việt Nam. Đòn ta đánh ta, ta diệt ta này có hậu quả dai dẳng, chỉ
vì theo lệnh từ Stalin, từ Mao, từ tên trùm cố vấn Tàu Triệu Hiểu Quang
rất quan liêu, kiêu ngạo.
Chấn chỉnh Tổ chức là chủ trương lớn tiếp theo ngay sau CCRĐ. Đó là
sắp xếp lại nhân sự, phân phối lại các chức vụ trong đảng, chính quyền,
Mặt trận, các tổ chức quần chúng, từ xã thôn lên huyện tỉnh và trung
ương. Bần cố nông, không ít là kẻ thất học, lưu manh, cơ hội lên ngôi,
chùa chiền, nhà thờ đóng cửa, sách vở bị thiêu hủy, sách văn học nghệ
thuật, ngoại ngữ, từ điển bị diệt sạch. Hoành phi, câu đối bị vứt xuống
làm cầu ao, tượng Phật bị bẻ đầu, chặt tay, bàn thờ trong nhà bị dẹp bỏ,
biết bao ảnh kỷ niệm quý hiếm bị đốt hủy. Một thời kỳ u ám tối tăm lan
tràn, phong tục tập quán đẹp đẽ lâu đời bị dẹp bỏ. Một nền đạo lý cổ
kính bị thủ tiêu. Có cuộc triển lãm nào nói lên được sự mất mát về văn
hóa tinh thần như thế, khi ông Chu Văn Biên bí thư Liên khu ủy Liên khu 4
(gồm cả Thanh Nghệ Tĩnh và Bình Trị Thiên) nêu gương “sáng chói”, dám
chỉ vảo mặt mẹ đẻ của mình mà mắng: «Mi đẻ ra tau nhưng mi bóc lột bà
con nông dân nên mi là kẻ thù giai cấp của tau, mi phải bị tội chết». Cụ
Đặng Văn Hướng, nguyên Tham tri Bộ Tư pháp, có con trai là Trung đoàn
trưởng Đặng Văn Việt, có biệt danh «Đệ Tứ Lộ Đại Vương» – Vua đường số 4
– bạn rất thân của tôi, Cụ được Hồ Chí Minh cử làm bộ trưởng nhưng, vẫn
bị đưa ra đấu tố ở Diễn Châu. Cụ Nguyễn Khắc Niêm từng đậu Hoàng giáp
Hán học, cũng từng là Tham tri Bộ Tư pháp có con là Nguyễn Khắc Viện,
chủ tịch Hội Việt kiều ở Pháp, và Nguyễn Khắc Dương, bạn rất thân của
tôi, cũng bị đấu tố, giam trong chuồng nuôi hươu, ăn cơm thiu bọc trong
lá chuối và chết trong thảm cảnh ấy.
Một thời gian ở trong Ban biên tập báo Nhân Dân, rất gần cơ quan
trung ương đảng CS Việt Nam, được dự nhiều cuộc họp cán bộ cấp cao, tôi
thấy có mối liên quan giữa sai lầm CCRĐ với đường lối bạo lực ở miền
Nam. Đầu năm 1956, đảng CS Liên Xô mở Đại hội XX, chống sùng bái cá nhân
Stalin, rồi tháng 11/1957 mở Hội nghị 68 đảng Cộng sản toàn thế giới
tại Moscow, có Mao Trạch Đông sang tham dự với tình nghĩa Xô – Trung còn
gắn bó. Đến tháng 11 năm 1960, Liên Xô lại triệu tập cuộc họp 81 đảng
Cộng sản và Công nhân quốc tế, mâu thuẫn Xô – Trung bộc lộ ngay từ trong
các văn kiện chuẩn bị, vu cáo nhau là phản bội chủ nghĩa Mác – Lênin,
Trung Quốc lên án Liên Xô là theo chủ nghĩa Xét lại, Liên Xô lên án
Trung Quốc theo chủ nghĩa Giáo điều. Tại hội nghị này, hơn 70 đảng tán
thành lập trường của đảng CS Liên Xô, nhấn mạnh khả năng giữ vững hòa
bình, chung sống hòa bình, thi đua hòa bình giữa các chế độ khác nhau,
ngăn ngừa chiến tranh, trong khi đẩy mạnh cả 3 dòng thác cách mạng của
thời đại, vì hòa bình, giải phóng dân tộc và chủ nghĩa xã hội. Trong
thời kỳ chuẩn bị cũng như khi dự, đoàn đại biểu VN gồm Hồ Chí Minh, Lê
Duẩn và Nguyễn Chí Thanh tỏ ra theo đa số, tán thành đường lối của Liên
Xô. Thế nhưng sau đó, khi trở về nước xu hướng theo đường lối chung sống
hòa bình của Liên Xô bị đường lối bạo lực của Trung Quốc lấn át.
Suốt năm 1961 và 1962 từ sáng đến khuya đài Tiếng nói Việt Nam phát
đi các văn kiện tranh luận Trung – Xô về đường lối cách mạng thế giới,
ngày càng ngả về phía chống chủ nghĩa xét lại, coi xét lại là chống
đảng, là phản động, là chống lại cuộc đấu tranh bằng bạo lực cách mạng ở
miền Nam. Trong Bộ Chính trị từ sau đại hội III (tháng 9/1960), Lê Duẩn
chính thức là Bí thư thứ nhất (sau cuộc họp Trung ương 10 sửa sai CCRĐ,
Hồ Chí Minh là Chủ tịch đảng kiêm Tổng Bí thư thay Trường Chinh bị mất
chức này). Lê Đức Thọ cũng được vào Bộ Chính trị trong cuộc họp Trung
ương 10. Cánh Lê Duẩn + Lê Đức Thọ + Phạm Hùng + Nguyễn Chí Thanh + Võ
Chí Công + Tố Hữu (ủy viên Ban Bí thư Trung ương) trở thành nhóm chủ đạo
cứng rắn chủ trương giải phóng miền Nam bằng bạo lực quân sự, ngày càng
có tiếng nói áp đảo. Hồ Chí Minh bị cô lập, đành ngồi yên không tham
gia bỏ phiếu, tướng Giáp bị ghép vào tội cầm đầu nhóm xét lại chống
đảng, có quan hệ tư túi với Đại sứ Liên Xô Serbakov, may mà được ông Hồ
«bảo lãnh» nên còn tại vị, nhưng chán nản, quay sang học đàn dương cầm.
Một loạt cán bộ xét lại bị cặp Duẩn – Thọ thải hồi, cho vào tù như Lê
Liêm, Đặng Kim Giang, Vũ Đình Huỳnh, Ung Văn Khiêm, Bùi Công Trừng,
Dương Bạch Mai, Hoàng Minh Chính, các Đại tá Lê Trọng Nghĩa, Đỗ Đức
Kiên, Hoàng Thế Dũng… cùng hàng mấy chục nhà báo, nhà văn, nhà điện ảnh
khác. Sau khi nhóm xét lại bị gạt bỏ, nhóm chung sống hòa bình, cạnh
tranh hòa bình bị chụp mũ là chống đảng, xu hướng chủ chiến càng thêm
mạnh, được bổ sung thêm bằng những võ sỹ chủ chiến hạng nặng như Chu Huy
Mân, Lê Đức Anh.
Nếu như không có sai lầm trong CCRĐ, có thể Trường Chinh, Hoàng Quốc
Việt, Lê Văn Lương đã đứng vững trên cương vị lãnh đạo trong Bộ Chính
trị, được Hồ Chí Minh chủ trì, được Lê Thanh Nghị, Nguyễn Duy Trinh, Võ
Nguyên Giáp tích cực yểm trợ, giữ thế ngả về đường lối hòa bình do Liên
Xô chủ đạo và được tuyệt đại đa số phong trào CS quốc tế tán thành,
trong khi vẫn giữ quan hệ bình thường độc lập với Trung Quốc. Như thế
thì không chắc gì nhóm Duẩn – Thọ có thể đoạt được quyền lãnh đạo. Từ
đó, may ra cuộc nội chiến anh em Nam Bắc với hàng mấy triệu sinh linh tử
vong đã có thể tránh được.
Vâng, thưa các bạn chúng ta đau về những gì đã mất, hàng mấy triệu
người bị tàn sát nhân danh đấu tranh giai cấp. Chuyển hóa dân chủ là
biện pháp duy nhất để chuộc lại những sai lầm dai dẳng, những tàn phá
kinh hoàng, để làm bừng dậy sức sống vô tận của dân tộc Việt Nam trong
một kỷ nguyên dân chủ đang ở trong tầm tay chúng ta.