Phó-mát và Phở
Cùng thời điểm cuối hè 2014, ở Paris, dư luận ồn ào, Điện Elysée chao
đảo vì quyển Hồi ký «Cảm ơn cho lúc đó» của bà Valérie Trierweiler, bồ
cũ của Ông Tổng thống François Hollande, độc giả Việt Nam hải ngoại và
cả ở trong nước cũng một lúc xôn xao không kém vì quyển «Đèn Cù» của Ông
Trần Đĩnh. Một thứ tự truyện mà tác giả gọi là «Chuyện của tôi». Cái
khác nhau của 2 quyển sách, thể loại cùng na ná nhau, là «Cảm ơn cho lúc
đó» bán ngay trong mấy ngày hết 200 000 quyển. Và đang in thêm 270 000
quyển nữa. Tác giả tạm đút túi không dưới nửa trìệu euros. Còn «Đèn Cù»
chắc in nhiều lắm là 4000 quyển ở 2 nhà xuất bản «Người Việt» ở
Californie và «Tiếng Quê Hương» ở Virginie. Tác giả Trần Đĩnh nhận được
bản quyền là bao nhiêu, không biết. Nhưng chắc không có tác quyền, mà
chỉ có «chút ân tình với nhau». Phía tác giả không đòi hỏi. Phía nhà
xuất bản cũng không thể làm «hơn» được. Cả hai bên đều vui lòng viết và
in sách là chỉ nhằm phục vụ độc giả đồng bào những thông tin hữu ích.
Buồn cho người viết, mà buồn cho độc giả nhiều hơn vì cho tới nay vẫn
chưa biết thương người viết! Cũng buồn không ít cho nửa triệu độc giả
Pháp là thích tìm đọc chuyện giường chiếu hơn là những sách mở mang trí
tuệ. Bởi sách về tư tưởng hay có giá trị thật thường không bán tới
50 000 quyển!
Cả hai quyển đều nhắc tới lãnh tụ. «Cảm ơn cho lúc đó» đã làm cho
Tổng thống Phủ phải chới với, Ông Hollande phải công khai lên tiếng đính
chánh. Nhưng đính chánh lại làm cho người ta hiều đó là thừa nhận sách
nói đúng. «Đèn Cù» đưa thâm cung cộng sản Hà Nội ra ánh sáng. Hà Nội đã
lật đật tổ chức triển lãm Cải Cách Ruộng Đất để nói cho dân chúng biết
cái hay chỉ cộng sản mới có, đó là cuộc cách mạng long trời lở đất do Hồ
Chí Minh vâng lời Staline và Mao-Trạch-Đông ban hành, nhằm tước đoạt
bằng bạo lực ruộng đất của người giàu đem chia cho người nghèo để rồi
năm sau, đưa người nghèo địa chủ mới vào Hợp tác xã, trở thành công nhơn
nông nghiệp . Lao động tùy sức, hưởng thụ tùy khả năng!
«Đèn Cù» phát hành được nửa tháng. Cả trên internet miễn phí. Lời
khen nhiều mà lời phê bình cũng có tuy ít. Có độc giả không đồng ý, nêu
lên những điểm mà họ cho rằng làm lợi cho cộng sản. Tây có hơn 300 thứ
phó-mát nên khó có được sự nhứt trí. Việt nam mình cũng có lắm thứ phở,
tái, nạm, gầu, dòn, béo, …nên nếu vấn đề có được sự đồng ý nhưng cách
đưa ra không thích hợp hay không bìết cách đưa vấn đề ra thì vẫn khó có
được sự đồng thuận.
Vì vậy nhận xét «Đèn Cù» mà làm hài lòng hết mọi người là việc khó làm. Khó hơn việc đánh đổ được cộng sản hà nội hiện nay nữa.
Giờ đây, Cỏ May chỉ dám lướt qua, ghi lại vài nét về con người Hồ Chí Minh qua ánh sáng Đèn Cù .
Đèn cù
Khi nhận được thông tin, vào cuối tháng 8/2014, nhựt báo Người Việt
sẽ phát hành quyển sách «Đèn Cù» của Trần Đĩnh. Cỏ May chưa nghe nói tới
tên Trần Đĩnh bao giờ nên chưa biết ông này là ai? Làm gì, ở đâu? Còn
«Đèn Cù», Cỏ May ngờ ngợ phải chăng Đèn Cù là Đèn Kéo quân của ngày Tết
Trung thu người ta treo trước nhà? Còn đèn ông sao, đèn bươm bướm, …mà
trẻ con cầm đi vào tối vừa hát « Tết Trung Thu đốt đèn đi chơi … Đi khắp
phố phường …*» có phải là biến thể của Đèn Cù không?
Khi biết chắc Đèn Cù đúng là Đèn Kéo quân, Cỏ May bỗng nhớ tới một
giai thoại về Đèn Kéo quân mà ngày nay đọng lại ở chữ Song Hỉ thường
thấy trong lễ cưới.
Vào thế kỷ XI đời nhà Tống ở bên Tàu, có một sĩ tử tên Vương An
Thạch, 20 tuổi, sau này làm tới Tể tướng, trên đường đi tới Kinh đô dự
thi Trạng Nguyên, dừng chơn lại ở một Thị trấn nghỉ qua đêm . Họ Vương
trông thấy trước nhà Mã Viên ngoại có treo một lồng đèn, tức Đèn Cù hay
Đèn Kéo quân, với một vế câu đối kẻ trên hông đèn « Tẩu mả đăng, đăng
tẩu mã, đăng tức, mã đình bộ » (Đèn kéo quân, quân kéo đèn, đèn tắt,
quân ngừng đi).
Liếc mắt đọc qua, Vương An Thạch buộc miệng «Câu này dể đối mà!». Nói rồi, ông bỏ đi cho kịp trường thi.
Đèn, Đèn Cù hay đèn gì cũng vậy, phải tỏa ánh sáng. Nhưng Đèn Cù hay
Đèn Kéo quân chắc chắn không cho ánh sáng mạnh có thể đẩy lùi xa bóng
tối hay làm cho người ta trông thầy rỏ ràng, rành mạch người và vật.
Dưới ánh sáng của Đèn Cù, người ta chỉ trông thấy lờ mờ mà thôi. Mà Đèn
Cù soi rọi vào chuyện củ, chuyện lịch sử, thì người và vật lại chỉ hiện
ra mông lung lắm. Ai muốn nhận diện Hồ Chí Minh, có lẽ chỉ thấy được một
con người lung linh mà thôi. Nhưng nếu thấy được con người đó, qua Đèn
Cù, mặc dầu có mông lung nhưng đúng hắn, con người thật của hắn, thì
cũng hay lắm rồi. Người làm nên Đèn Cù như vậy cũng đã đóng góp rất lớn
cho vìệc đẩy lui được phần nào cái bóng đêm dày đặc bao trùm lên đất
nước Việt Nam từ gần thế kỷ nay.
Hồ chí Minh dưới ánh sáng Đèn Cù
Một nét mặt thật khá nổi cộm của riêng Hồ Chí Minh và của nhóm lãnh
đạo cộng sản Hà Nội được Trần Đĩnh phơi bày ra trong vụ án Bà Nguyễn thị
Năm Cát Hanh Long bị Tòa án Cải Cách Ruộng Đất hành quyết. Khi nghe
Hoàng Quốc Việt về Hà nội báo cáo vụ xử tử Bà Nguyễn thị Năm, Hồ Chí
Minh bảo; «Không ổn! Không thể mở đầu chiến dịch bằng cách nổ súng vào
một phụ nữ, và lại là một người từng nuôi cán bộ cộng sản và mẹ một
chính uỷ trung đoàn Quân đội Nhân dân đang tại chức.’ Ông hẹn sẽ can
thiệp, sẽ nói với Trường Chinh về chuyện hệ trọng và cấp bách này”.
Nhưng trước đó, Hồ Chí Minh viết bài «Địa chủ ác ghê» cổ vũ tiến hành
Cải Cách Ruộng Đất phải triệt để đối với địa chủ, dưới tên tác giả ẩn
danh CB, tức «Của Bác», đăng trên báo Nhân Dân. Trong đó, Hồ Chí Minh
còn bịa chuyện kể ra số nạn nhân của Bà Nguyễn thị Năm để xách động lòng
căm thù của nông dân và giải thích lý do tử hình Bà Nguyễn thị Năm là
chánh đáng.
Gian ác hơn nữa là cả hai người đầu não Cải Cách Ruộng Đất, Hồ Chí
Minh và Trường Chinh, đều tới dự khán phiên xử án Bà Nguyễn thị Năm. Hồ
Chí Minh bịt bộ râu cá chốt ngụy trang. Trường Chinh mang kiếng đen che
bớt cái mặt.
Khi sửa sai, Hồ Chí Minh khóc và xin lỗi đã phạm những sai lầm. Nhưng theo kế hoạch, Cải Cách Ruộng đất đã hoàn tất.
Về quan hệ mật thiết với Tàu, Trần Đĩnh kể lại rất chi tiết. Lý Ban
có mặt sát cánh và trong nội tình cộng sản Việt Nam ngay từ đầu kháng
chiến. Tên này là người tàu 100%, có vợ cũng người tàu, làm Hoa kiều vận
của đảng cộng sản Hà Nội, vừa là Tỉnh ủy viên Tỉnh Quảng đông của cộng
sản tàu. Hắn ta hướng dẫn Hồ Chí Minh qua Tàu lần đầu tiên với tư cách
Chủ tịch nước để yết kiến Mao trạch đông sau khi Mao chiếm được lục địa
hai tháng. Cùng với Lý Ban có thêm mấy tên tàu nữa, Tắc Vầy, Trương Đức
Duy, …với Tàu là vô danh tìểu tốt nhưng sau đó làm Đại sứ Tàu ở Hà nội
và « lời lời vào tai Hà Nội đều nặng cân lạng vô cùng».
Hồ Chí Minh qua Tàu là để kiểm thảo với Mao trạch-đông, Lưu Thiếu kỳ
và Châu Ân lai vì đảng cộng sản Hà Nội được thừa nhận là một Chi bộ của
Quốc tế cộng sản. Được làm Chi bộ Quốc tế cộng sản là nhờ Mao giới thiệu
Hồ chí Minh cho Staline và Staline phân công cho Mao phụ trách cộng sản
Hà Nội. Hệ lụy của sự phân công này đã nằm sâu trong vô thức của đảng
viên Việt Nam nên từ đó, Hà Nội luôn luôn ý thức rỏ địa vị của mình là
đàn em, kẻ dưới, yên phận đời đời biết ơn Mao Chủ tịch, đã trở thành nền
móng văn hóa cộng sản Hà Nội phục tùng Tàu.
Xuân Trường cho biết «bác nhà mình chủ động khẳng định với bác Mao quan hệ giữa hai nước theo phương chăm môi hở răng lạnh».
Tôn ti này, chính Hồ Chí Minh tự đặt ra. Và cũng chính Hồ Chí Minh tự
nguyện mình chỉ có thể nêu ra được tác phong, còn tư tưởng, lý luận thì
để cho Mao. Hồ Chí Mình đề cao Mao, đem chủ trương phụ thuộc Tàu làm
bài học giáo dục cho đảng viên. Ông thêm vào Bản Điều lệ đảng câu «Lấy
tư tưởng Mao trạch-đông làm kim chỉ nam». Còn gởi đìện văn cho đảng cộng
sản tàu «Đảng Lao động việt nam nguyện học tập đảng cộng sản trung
quốc, học tập tư tưởng Mao trạch-đông, tư tưởng lãnh đạo của nhân dân
trung quốc».
Từ 1951, trên báo Nhân Dân, tuần nào cũng có vài mẫu chuyện của CB
(Của Bác) phổ biến kinh nghiệm mọi mặt của Tàu. Đảng viên hảnh diện làm
đàn em của Liên-xô, Anh Cả, và Tàu, Anh Hai. Sau đó, Việt Nam sẽ làm Anh
Ba với các nước cộng sản ở Phi châu và Nam Mỹ.
Trần Đĩnh nói ra vài chi tiết rất thú vị. Từ tên Đảng Cộng sản Đông
dương, Đảng Lao động, đều do Staline đặt cho. Mới thấy ở con người Hồ
chí Minh, không có cái gì thật tình là của hắn ta, do chính hắn sáng tạo
cả, ngoại trừ tình thần tuân phục và bản tánh gian ác cùng cực! Có thể
nói trong đời, kẻ đánh cha, chém chú, lắt vú chị dâu, cạo đầu bà thím,
cũng phải bái Hồ Chí Minh làm sư phụ!
Nhắc lại 2 tên tàu Lý Ban, sau này có lúc làm Chánh án, quyền uy tột
bực, thủ tiêu không biết bao nhiêu đảng viên hà nội và Trương Đức Duy là
người thu xếp hướng dẩn Đỗ Muời, Lê Đức Anh, Nguyễn văn Linh, Phạm văn
Đồng tham dự Hội nghị Thành Đô năm 1990.
Hà Nội lệ thuộc Bắc kinh không phải ở ngày nay, mà đã bắt đầu từ ngày
Hồ Chí Minh tự tuyên bố Chủ tịch nước Việt nam Dân chủ Cộng hòa. Và mối
quan hệ «sông liền sông, núi lìền núi» đã ngấm sâu vào tiềm thức của
cộng sản Hà Nội. Họ không có ý thức phân biệt Việt Nam là một nước riêng
biệt, người Việt Nam là một dân tộc khác hơn người tàu. Nên trong suy
nghĩ của người cộng sản Hà Nội không có vấn đề mất nước cho Tàu. Chỉ có
những người Việt Nam không cộng sản hay không còn cộng sản nữa mới thấy
đất nước bị mất.
Đọc Đèn Cù sẽ gặp nhiều chi tiết về ngôn ngữ lạ hoắc mà Cỏ May vì lúc
nhỏ ham chơi, không chịu học kỹ, nên đành ngớ ra. Số những chữ lạ này
không ít.
Và khó quên giai thoại về câu đối «Đèn kéo quân, quân kéo đèn, đèn
tắt, quân ngừng đi» . Và vế đối «Cờ bay hổ, hổ bay cờ, cờ cuộn lại, hổ
biến mất».
Không biét lúc nào Đèn Cù tắt để quân cộng sản ngừng đi, đi bán nước,
đi cướp giựt tài sản của nhân dân. Và ngày nào lá cờ vẽ hình con hổ bị
gió cuộn lại, hổ biến mất? Đảng cộng sản ác ôn sẽ biến mất!
Thi đậu Trạng nguyên và đối được câu đối, Vương An Thạch được vợ. Hai cái vui song song. Song Hỉ!
Hết cộng sản, Việt Nam sẽ có cả ngàn cái vui. Vạn cái Vui. Vạn Hỉ!
© Nguyễn thị Cỏ May
© Đàn Chim Việt