Mình vừa nhận được email của một bạn làm báo. Bạn cho biết, hệ 
thống truyền thông mới nhận được lệnh: (1) Phải bám theo… Thông tấn xã 
khi tường thuật vụ án Đoàn Văn Vươn. (2) Ngưng thông tin về vụ tàu đánh 
cá Việt Nam bị bắn cháy trên biển Đông. (3) Không bàn thêm về chuyện 
xăng tăng giá!

Đọc email, mình biết bạn uất. Ở xứ mình, báo chí là một trong những 
lĩnh vực thường xuyên bị Đảng dồn ép cả về tinh thần lẫn nghề nghiệp. 
Ngoài bạn, mình còn quen vài người cũng làm báo. Các bạn giống nhau: 
Khởi đầu, bên cạnh mong muốn kiếm đủ cơm ăn, áo mặc, do đặc điểm nghề 
nghiệp, còn nuôi hi vọng làm được những điều có ích cho đời, cho người. 
Theo thời gian, cơm áo có thể dư nhưng hi vọng làm được những điều có 
ích từ từ lụi tàn. Trăn trở giảm dần theo thâm niên. Bất bình thoáng qua
 rồi vụt tắt. Cam chịu trở thành thuộc tính. Cũng vì vậy, những cơ quan 
kiểu như Ban Tuyên giáo Trung ương, Bộ Thông tin Truyền thông luôn luôn 
làm nhục các bạn.
Đến giờ, chính thực tế cho thấy, những “chỉ đạo” về chuyện nói và nín
 không chỉ vô hiệu hóa vai trò của toàn bộ hệ thống truyền thông mà còn 
là sự lăng mạ báo giới. Họ khinh các bạn nên mới dám đưa ra những “chỉ 
đạo”. Ngoài một vài quốc gia có thể chế chính trị giống như chúng ta, ở 
những xứ còn lại, chẳng “ông” nào, “bà” nào dám làm như vậy với báo 
giới.
Trong mắt công chúng, các bạn – “quyền lực thứ tư” – bị họ biến thành
 những kẻ vừa tồi, vừa vô tâm. Dẫu cho các bạn là một trong những nhóm 
hiểu rất rõ sự bất toàn của hệ thống chính trị và biết rất tường tận 
rằng, sự bất toàn đó đang khiến kinh tế, xã hội, giáo dục, y tế bất ổn 
ra sao. Chẳng riêng nông dân, công nhân, người nghèo thành thị mà chính 
các bạn, cũng như thân nhân các bạn cùng phải gánh chịu hậu quả. Không 
có ngoại lệ!
Nhiều người trong số đồng bào của các bạn đang chứng mình, chia sẻ 
thông tin, nêu chính kiến là những quyền bất khả tước đoạt. Còn các bạn –
 những nhà báo? Lúc nào các bạn sẽ sử dụng những quyền đó vừa như một 
công dân, vừa để chu toàn chức trách nghề nghiệp của mình? Đứng về phía 
nhân dân, lên tiếng vì những lợi ích thật sự và lâu dài cho chính mình, 
cho cha mẹ, vợ con, anh em, bạn bè,… của mình  đi các bạn!