Em thương,
Em nói em đang khủng hoảng niềm tin. Giáo sư giao cho em bài tập mỗi 
tuần điểm một tin tức Việt Nam và bình luận về tin tức đó. Em nói, em 
không biết phải dẫn tin nào. Em lên mạng và không đọc được một điều gì 
tươi sáng. Em không biết phải kể gì với bạn bè ngoại quốc để không "mất 
hình ảnh" Việt Nam. Em còn nói, nhóm sinh viên mới bọn em có 4 Việt 1 
Hàn, tụi Nhật nó chẳng biết gì và chẳng quan tâm gì về Việt Nam trong 
khi lại hào hứng thấy rõ với cô bé Hàn Quốc.
Vậy thì em ơi, làm gì đã có hình ảnh nào đâu mà mất? Cũng như ở đây, 
tụi Mỹ ở trường anh có biết và thèm biết đếch gì về Việt Nam. Chỉ có đám
 giáo sư già hơi tò mò vì không biết cái gì đã xảy ra trong suốt ngần ấy
 năm sau khi chiến tranh chấm dứt, ra vẻ hỏi han. Còn đám trẻ? Chúng nó 
đang bận chơi với chó, tán láo và đi bar. Đám bạn học của anh 6/10 đứa 
đang vẽ Batman, Spiderman và Ironman oánh nhau tóe lửa, 3 đứa vẽ manga 
mắt to cộ ngân ngấn nước, đứa còn lại điên cuồng vẽ Pôkémon. 
Không một đứa nào quan tâm cứt gì đến cái mảnh đất tụi mình gọi là Đất Nước đâu em. 
Cho nên em đừng sợ. Em hãy cứ kể về Việt Nam như em thấy. Nếu em ăn 
món gì ngon, em hãy kể về sự ngon của chúng. Nếu em chơi gì vui, nếu em 
đi đâu thấy đẹp, em hãy tả lại cảm giác của em. Nếu em không thấy vui, 
thấy đẹp, em hãy kể ra những điều xấu xí tệ hại mà em đã gặp, những nỗi 
sợ hãi hoang mang mà em đang cảm thấy. Em đừng quan tâm đến việc chúng 
nó sẽ nhìn Việt Nam như thế nào. Chúng ta không cần phải lãnh lấy cái 
trọng trách đại sứ du lịch. Chúng ta không nhất thiết phải xây dựng một 
hình ảnh Việt Nam tươi đẹp, bình yên, mến khách. Nếu em thấy kinh tởm, 
em hãy kể về sự kinh tởm đó thật rõ ràng, thật sát với sự thật mà em 
biết.
Bởi vì chính chúng ta cũng đâu có quan tâm gì đến mảnh đất gọi là Đất Nước này đâu em.
Chúng ta đơn giản chỉ là đang loay hoay đi tìm chính mình. Chúng ta 
được thừa hưởng một mớ di sản hổ lốn, một đống khổng lồ những mảnh vụn 
tan nát của lịch sử và văn hóa, những miếng chắp vá thô lậu hời hợt, 
những khoảng trống toang hoác của tri thức và những điều thiêng liêng, 
những mâu thuẫn không ai có thể trả lời em được trong hầu hết tất cả 
những gì em chọn nhìn thật lâu. Em đang không kể về Việt Nam đâu, mà em 
đang kể về chính mình. Em đang lần lại những đầu dây mối rợ đầu tiên, về
 những tia sáng và vệt tối đầu tiên đã tạo nên mình. Sẽ không ai kể được
 câu chuyện đó cho em ngoài chính em đâu.
Ừ, anh biết. Bao nhiêu là bóng đêm. Tầng tầng lớp lớp bóng đêm mịt mù
 phía dưới những bọt váng chúng ta đang vốc trong tay. Chính từ đại 
dương đen ngòm ấy chúng ta đã đến. Không phải chỉ chúng ta, ôi dân tộc 
bé nhỏ yếu đuối, mà từ nơi đó toàn bộ loài người đã đến. Em tự hỏi biết 
bao nhiêu điều. Và đôi khi em tự hỏi tại sao em không sống được đơn giản
 và sung sướng như đám người xung quanh em. Tất cả những người đặt câu 
hỏi đều phải trăn trở, hẳn rồi. Nhưng ta không có đường lùi đâu em. Câu 
hỏi đã ở đó rồi, và nó sẽ không bao giờ rời em đi. Hoặc là em cố gắng 
trả lời nó, và kể được câu chuyện của chính mình, về chính mình. Hoặc là
 em sẽ sống trọn cuộc đời lơ lửng hình dấu hỏi.
Em hãy cứ kể chuyện. Bằng việc kiên trì kể chuyện em sẽ tìm được 
chính mình. Khi em là chính mình, linh hồn của mảnh đất nơi em sinh ra 
sẽ sống dậy trong em. Linh hồn đó không cần được đặt tên, không cần được
 tô màu và không cần được treo trên avatar đồng loạt. Chỉ cần em biết nó
 có ở đó, là đủ rồi.
 
