Người Buôn gió
Tôi theo chân người bảo trợ , giờ
tôi chỉ biết có ông ta, ông ta ra hiệu đi đâu là tôi đi theo. Người bảo
trợ tên là Giắc, cao lớn, nhanh nhẹn và niềm nở, đôn hậu. Giắc ra hiệu
tôi nốt điếu thuốc khi tôi định vất điếu thuốc hút dở đi theo ông. Ông
trìu mến nhìn tôi và chờ đợi. Ông nhìn tôi với ánh mắt ấm ấp rất lạ, như
giữa tôi và ông có tình cảm ruột thịt gần gũi nào đó.
Đến chiều tôi biết
Giắc là một nghệ sĩ điêu khắc, Giắc có những tác phẩm đặt ở nhiều nơi
công cộng tại thành phố này. Là một nghệ sĩ ham thích tự do, Giắc sống ở
Đông Đức và đã trải qua những lần thẩm vấn với Stasi ( cơ quan mật vụ,
an ninh Đông Đức ). Trên khuôn mặt hiền hậu, nụ cười tươi và đôi mắt dịu
dàng của Giắc vẫn có vương lại những đường nét khắc khổ, gian lao mà
ông đã trải qua những năm 80 thế kỷ trước. Ông chỉ cho tôi tòa nhà mật
vụ Đông Đức ở Weimar và ra hiệu ông đã phải vào đó nhiều lần, rồi ông ôm
vai tôi và cười.
Giắc đưa tôi đến nhận căn hộ mà thành phố cấp tạm cho tôi trong thời gian ở đây. Đó là một căn hộ trong tòa nhà chung cư lớn. Ngay cửa chung của căn hộ, Giắc chỉ cho tôi tên tôi ở chỗ bấm chuông và hòm thư. Tôi bất ngờ vì sự chu đáo đến vậy, nhìn tên mình cùng với hàng tên của những người khác ở đây, cảm giác thật lạ.
Căn hộ có một phòng ngủ, một phòng khách. Có đầy đủ máy sưởi, ti vi, điện thoại, máy tính, intenet, giường đệm , bàn ghế và bếp, tủ lạnh, dao , nĩa bát đĩa ...
Giắc nói tôi hãy yên tâm ở đây sáng tác, sẽ chẳng bao giờ bị ai bắt vì tội sáng tác cả.
Lúc trước Giắc đưa tôi đi gặp ông thị trưởng Weimar , ở đây người thông dịch đọc cho ông thị trưởng nghe đoạn dịch về Đại Vệ Chí Dị, khi được giải thích về ý tứ câu chuyện, ông thị trưởng cười thích thú và nói với tôi rằng tôi có thể chửi ông ta là thằng khốn nạn trên FB,tôi có thể nói cái chính sách thành phố này tồi tệ và cam đoan không một nhà chức trách nào dùng quyền hạn công vụ mà làm khó tôi về điều đó.
Căn hộ thật kín đáo và an toàn. Đầu tiên khách đến ở cửa chính bấm chuông phòng nào, phòng đó mở , rồi lại đến lần nữa ở hành lang, rồi đến cửa. Khách bấm chủ hộ nhấc điện thoại hỏi ai , đúng người mới mở, hai lần như thế, lần cuối vào nhà lại còn phải đứng trước cái lỗ nhìn kiểm tra nữa.
Giắc ra về, ông để lại điện thoại và địa chỉ thư.
Thế là giờ tôi ở một mình. Đầu tiên là phải kiếm cái ăn, tôi vào siêu thị ngay gần khu chung cư tôi ở, khuân một đống đồ ăn thịt , rau, củ quả, nước uống, dầu gội đầu. Giá cả thật ngạc nhiên, hóa ra đồ ăn ở Đức rẻ hơn Việt Nam, ngon hơn và an toàn hơn. Loại thịt gà dùng để rán đã tẩm ướp chưa đên 3,5 euro một kg, tính ra tiền Việt là khoảng 100 ngàn đồng. Một cân thịt lợn ngon cũng chỉ tầm 3 euro tức khoảng hơn 70 nghìn tiền Việt Nam đồng. Mua cả đống đồ ăn, thức uống, dầu gội đầu... đi làm hai lần chưa hết 25 euro. Số thức ăn đó dùng cả tuần chưa hết.
( đi chợ lần 2 hết 8 euro)
Còn nhiều điều nữa, tôi sẽ viết thành một bài dài. Giờ tôi phải đi nấu ăn đã.
Xong rồi măm thôi
Giắc đưa tôi đến nhận căn hộ mà thành phố cấp tạm cho tôi trong thời gian ở đây. Đó là một căn hộ trong tòa nhà chung cư lớn. Ngay cửa chung của căn hộ, Giắc chỉ cho tôi tên tôi ở chỗ bấm chuông và hòm thư. Tôi bất ngờ vì sự chu đáo đến vậy, nhìn tên mình cùng với hàng tên của những người khác ở đây, cảm giác thật lạ.
Căn hộ có một phòng ngủ, một phòng khách. Có đầy đủ máy sưởi, ti vi, điện thoại, máy tính, intenet, giường đệm , bàn ghế và bếp, tủ lạnh, dao , nĩa bát đĩa ...
Giắc nói tôi hãy yên tâm ở đây sáng tác, sẽ chẳng bao giờ bị ai bắt vì tội sáng tác cả.
Lúc trước Giắc đưa tôi đi gặp ông thị trưởng Weimar , ở đây người thông dịch đọc cho ông thị trưởng nghe đoạn dịch về Đại Vệ Chí Dị, khi được giải thích về ý tứ câu chuyện, ông thị trưởng cười thích thú và nói với tôi rằng tôi có thể chửi ông ta là thằng khốn nạn trên FB,tôi có thể nói cái chính sách thành phố này tồi tệ và cam đoan không một nhà chức trách nào dùng quyền hạn công vụ mà làm khó tôi về điều đó.
Căn hộ thật kín đáo và an toàn. Đầu tiên khách đến ở cửa chính bấm chuông phòng nào, phòng đó mở , rồi lại đến lần nữa ở hành lang, rồi đến cửa. Khách bấm chủ hộ nhấc điện thoại hỏi ai , đúng người mới mở, hai lần như thế, lần cuối vào nhà lại còn phải đứng trước cái lỗ nhìn kiểm tra nữa.
Giắc ra về, ông để lại điện thoại và địa chỉ thư.
Thế là giờ tôi ở một mình. Đầu tiên là phải kiếm cái ăn, tôi vào siêu thị ngay gần khu chung cư tôi ở, khuân một đống đồ ăn thịt , rau, củ quả, nước uống, dầu gội đầu. Giá cả thật ngạc nhiên, hóa ra đồ ăn ở Đức rẻ hơn Việt Nam, ngon hơn và an toàn hơn. Loại thịt gà dùng để rán đã tẩm ướp chưa đên 3,5 euro một kg, tính ra tiền Việt là khoảng 100 ngàn đồng. Một cân thịt lợn ngon cũng chỉ tầm 3 euro tức khoảng hơn 70 nghìn tiền Việt Nam đồng. Mua cả đống đồ ăn, thức uống, dầu gội đầu... đi làm hai lần chưa hết 25 euro. Số thức ăn đó dùng cả tuần chưa hết.
( đi chợ lần 2 hết 8 euro)
Còn nhiều điều nữa, tôi sẽ viết thành một bài dài. Giờ tôi phải đi nấu ăn đã.
Xong rồi măm thôi
Nguồn Facebook Người Buôn Gió