Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

Văn hoá VN đáng sợ thật

  LamCamThienHaSu.jpg
Văn Quang – Viết từ Sài Gòn, ngày 19.04.2013
Trong thời gian gần đây có rất nhiều quy định và dự thảo quy định của các Bộ Ngành từ Trung Ương đến địa phương đưa vào để lấy ý kiến nhân hoặc các cơ quan khác, nhưng chỉ được dăm bữa nửa tháng, gặp nhiều phản ưng gay gắt lại phải đưa ra. Cho nên người dân mỗi khi thấy một cái quy định mới lại nghi ngờ: “đưa vào rồi lạ đưa ra mấy hồi”. Không phải là các quan chức VN rảnh việc quá, ngồi “sáng tác” ra những nghị định lạ đời rồi lại “lắng nghe ý kiến nhân dân” ngồi sửa lại hoặc bỏ luôn. Các vị ấy làm thế để có cớ chứng minh rằng chúng tôi làm việc hết mình, tôn trọng ý kiến nhân dân. Như thế các vị quan chức ấy được tiếng là cần mẫn vì dân, không bị liệt vào loại 30% “sáng lái ô tô con đi tối lái về”. Nhưng cũng có những vị ngồi hì hục làm chính sách căn cứ vào mấy cái báo cáo, mấy cái nhận xét “vô tư” nhưng chẳng hiểu gì về tình hình thực tế ngoài xã hội diễn ra như thế nào. Thế nên chính sách của các vị này chỉ là loại “đi mây về gió”. Chữ nghĩa trong văn hóa VN trở nên mung lung, tối nghĩa, làm anh dân ngẩn ngơ, đáng sợ thật.

Phạt hay không phạt?
Một thí dụ gần nhất, cụ thể như quy định cấm người đồng tính kết hôn. Ngay sau đó lại đề nghị bãi bỏ. Trong khi nhiều cơ quan, đơn vị ủng hộ việc hợp pháp hóa kết hôn đồng giới thì UBND/TP Hà Nội và Hội LHPN Việt Nam phản đối. Cứ lằng nhằng như thế nên đến khuya cũng chưa biết “em về đâu đêm nay?”.
Còn khá nhiều vấn đề quẩn quanh như thế, tôi sẽ bàn đến những chuyện này sau. Ở đây chỉ xin tường thuật về cái nghị định phạt hay không phạt xe không chính chủ. Một vấn đề liên quan trực tiếp tới đời sống hàng ngay của người dân vào giữa tháng 4 này, đã gây ra quá nhiều “bão tố” trong dư luận từ vài tháng nay. Bởi hai bộ Giao Thông Vận Tải và Bộ Công An có những ý kiến khác biệt nhau, bộ này đòi bãi bỏ quy định, bộ kia nói “vẫn áp dụng”.
Trước đó, tại cuộc họp với các bộ, ngành liên quan về quy định xử phạt xe không chính chủ, Bộ trưởng Giao thông Vận tải Đinh La Thăng cho rằng, quy định xử phạt hành vi không chuyển quyền sở hữu phương tiện đã có, song sau một thời gian thực hiện cho thấy tính khả thi không cao nên đề nghị không đưa vào dự thảo. Trong khi đó, đại diện Bộ Công an lại khẳng định, quy định về xử phạt xe không sang tên đổi chủ trong Thông tư 11 đã nêu rất rõ, nên bắt đầu từ ngày 15/4 cảnh sát giao thông sẽ vẫn áp dụng theo quy định. Trên nhiều tờ báo, như Tiền Phong, ngày 15-4 vừa qua nêu bật hàng tít vedette:
Từ hôm nay, phạt xe không chính chủ.
Thế nên bạn Dân Tri phát biểu trên Báo Người Lao Động: “Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hư thực, thực hư, phạt, không phạt, không biết đường đâu mà lần … Ôi! Nhức cái đầu quá!”.
Bạn Robert bực mình, nổi sùng: “Phạt thì phạt luôn đi, nhức cái đầu quá rồi!!!. Cái vụ phạt xe chính chủ này nó giống như Quan nắm con chim trong tay hỏi thằng dân là con chim sống hay chết vậy mà. Quyền quyết định là ở quan chứ dân làm gì có quyền quyết định. Thu phí và phạt nhiều như vậy đủ bù lỗ cho mấy cái VINA chưa nhỉ?”.
Đấy chỉ là hai trong hàng ngàn, hàng vạn ý kiến thể hiện sự bất bình của người dân. Kết cục, như thường lệ, Bộ Công An vẫn thắng cuộc. Có thể nói, cho đến lúc này Bộ Công an đã bảo vệ thành công quan điểm xử phạt hành vi không chuyển quyền sở hữu phương tiện theo quy định. Dẫu rằng vẫn còn nhiều ý kiến trái chiều vẫn còn sức nóng để tranh luận, nhưng việc áp phạt của Bộ này không vì thế mà lùi thời hạn hoặc xem xét lại.
Khi Chính phủ yêu cầu các bộ hợp sức “tháo gỡ”, không làm khó người dân thì Bộ Công an đã ban hành Thông tư 12. Nhiều người dân khấp khởi vì chỉ còn chờ Bộ Tài chính ban hành quy định giảm phí sang tên, đổi biển số nữa là họ sẽ đưa xe đi làm thủ tục đổi chủ.
Tuy nhiên, theo một quan chức C67 (Cục CSGT đường bộ, đường sắt – bộ Công An), người dân hầu như không có “cửa” nào để đi đăng ký chính chủ phương tiện mà không bị xử phạt. Dù tự làm thủ tục đăng ký hay bị giữ phương tiện vì vi phạm giao thông, gặp tai nạn thì từ ngày 15-4 đến 30-6, người sử dụng xe không chính chủ vẫn thường trực nỗi lo bị phạt 6-10 triệu đồng đối với ô tô và 800.000 – 1,2 triệu đồng với xe máy.
Cho nên người dân nháo nhào đi xin đổi tên làm chủ xe và có biển số xe mới.
Không cò đố mày làm nên”
Theo luật lệ ở nước nào cũng vậy, mua xe thì phải sang tên. Ở VN cũng không khác, nhưng việc thay tên đổi chủ ở VN lại phức tạp hơn rất nhiều. Bị làm khó dễ, bị hành lên hành xuống mất nhiều thì giờ mà chưa đổi được tên, chưa gắn được cái biển số xe mới. Cần phải có “cò” mọi chuyện mới được giải quyết nhanh chóng. Hơn thế, dân lao động kiếm được chút tiền hoặc phài vay nợ mới mua được cái xe cũ đi làm, cứ thế là đi, cầm cái “cạc vẹc” là hoàn toàn yên tâm. Nhưng theo thời gian rồi thay xe cũ này lấy xe cũ khác, chưa sang tên thì ông chủ xe cũ “lặn mất tăm”, ông thì chết, ông ra nước ngoài, ông vào tù… chẳng biết đường nào mà kiếm, thế là tình trạng cái xe trở nên lằng nhằng. Vợ con lấy xe đi cũng chẳng biết tên chủ xe là ai.
Nay bỗng dưng bị “hạch hỏi” ngang xương, anh nào cũng rối tinh rồi mù lên lo ngay ngáy. Ông Cảnh sát giao thông mà thổi “tu húyt” thì chắc chắn móc túi ra nộp phạt, không tội này cũng vi phạm kia, đố anh nào tránh khỏi, trừ phi là con ông cháu cha. Nay lại thêm cái giấy xe “chính chủ” nữa mới là phiền.
Mang cả va ly giấy tờ đi làm xe chính chủ
Đúng dịp này được nhà nước “mở lòng gỡ rối” nhiều thủ tục rườm rà nên anh nào cũng muốn nhanh chân đi sang tên đổi chủ trước ngày quy định được áp dụng là 15-4-2013. Có người mang cả valy giấy tờ đi sang tên đổi chủ vì nhà tuốt ở tỉnh xa, phải sẵn sàng mọi thứ giấy tờ khi bị hỏi đến.
Chỉ tình riêng xe hơi tại Hà Nội, từ đầu tháng 4 tới nay số người đến làm thủ tục sang tên đổi chủ tăng rất nhanh. Phòng Cảnh sát giao thông đường bộ – đường sắt (PC67), Công an TP.Hà Nội cho biết, trong 12 ngày đầu tháng 4, số lượng xe hơi tại Hà Nội đã được sang tên đổi chủ là 3.223 chiếc, tăng gấp 4 lần so với 12 ngày trước đó.
Nhờ vậy trong dịp này các “cò mồi” kiếm ăn rất bộn bạc. Không có “cò” thì kể như chờ dài người vẫn chưa đến lượt, chưa biết chừng còn bị hạch hỏi lôi thôi. Cho nên trước đây câu ngạn ngữ “không thầy đố mày làm nên” được cải biên thành “không cò đố mày làm nên”, câu này đúng trong rất nhiều trường hợp đến bất cứ quan nào có quyền xin cho.
Cò được lệnh của ai ra giá “khủng”
“Trọn gói” 6 triệu đồng/xe, cà số khung số máy 500.000 đồng/xe, lắp biển số 400.000 đồng/xe… Đó là những con số đã được giới “cò” mồi “định giá” ngay tại các điểm “đăng ký phương tiện” tại Hà Nội nhiều ngày nay. Đó là thứ lệnh lạc “bí mật”.
Ghi nhận của một phóng viện cho thấy, các tay cò mồi hoạt động công khai và có tổ chức theo nhóm, bởi thế các mức giá đã được “quy định” chung để tránh những trường hợp “phá giá” làm ăn lẻ.
PV đóng vai người đi đăng ký xe hơi đến điểm 1234 đường Láng, được cánh cò mồi săn đón và mời chào nhiệt tình, khảo qua các mức giá đều ghi nhận những con số rất cao. Một tay cò tên Vĩnh cho biết, giá “trọn gói” lo thủ tục đến khi bấm biển là 6 triệu đồng/xe, cà số khung số máy 500.000 đồng/xe, lắp biển số 400.000 đồng/xe…
Theo Vĩnh, có nhiều lý do để định giá cao như vậy. Thứ nhất là đang thời gian cao điểm vì sắp đến ngày xử phạt, nếu không làm nhanh thì “khổ chủ” khi bị bắt lỗi sẽ bị phạt nặng; thứ hai là số lượng người muốn sang tên đổi chủ cho xe quá đông nên muốn được “ưu tiên” thì phải chấp nhận giá cao; và thứ nữa là họ không thể làm một mình mà phải hoạt động theo nhóm nên sau đó phải chia chác mỗi người một ít. Vĩnh nói:
“Mỗi ngày cũng làm được khoảng đôi chục xe, kiếm tiền chục triệu là đủ ấm rồi.”
Chia chác cho ai?
Anh Mạnh (ở quận Hoàn Kiếm) đến ghi tên ở 86 Lý Thường Kiệt cho biết: “Mình dừng xe là có người đến hỏi luôn xem muốn sang tên đổi chủ hay đăng ký mới. Họ cũng nói rằng thủ tục rất phức tạp nếu không có mối quan hệ thì sẽ mất nhiều thời gian đi lại, còn giao cho họ thì chỉ một lúc là xong và họ có thể lo từ A-Z”.
Cũng theo anh Mạnh, ban đầu anh muốn tự làm, nhưng khi đưa xe đến điểm đăng ký thì do qúa đông, đến phần cà số khung, số máy công an chỉ ra làm ở ngoài nên đành phải “nhờ” giới “cò” cà số khung,số máy. Anh Mạnh kể:
“Cà số chỉ mất 2 phút là xong với tiền phí là 500.000 đồng/xe, tôi cũng mặc cả nhiều nhưng họ bảo đó là giá chung rồi, không có ai cà số khung số máy rẻ dưới 500.000 đồng cả, tiền này còn phải chia nữa…”
Dịch vụ lắp biển số xe mất 2 phút, bị hét giá 400 ngàn đồng
Việc cà khung số cũng chỉ mất vài phút bị “chặt chém” 500 ngàn đồng Chia cho ai, chẳng cần phải trả lời, ai cũng biết. Nhưng ông Đinh Thanh Thảo – Đội trưởng Đội Quản lý phương tiện, Phòng CSGT Hà Nội xác nhận việc có “cò” mồi tại các điểm đăng ký. Song ông Thảo khẳng định không có chuyện công an móc nối với cò mồi. Ông nói: “Về thông tin có chia chác với “cò” chúng tôi sẽ kiểm tra lại, nếu phát hiện hành vi này sẽ xử lý nghiêm”.
Chỉ cần suy luận rất giản dị rằng nếu các quan làm ở bàn giấy không bắt mối với cò thì sao có người làm quá nhanh, có người làm quá chậm? Không bắt mối làm sao có “cò”? Khi đổ bể, các quan chức “cải chính” rất long trọng và “cương quyết” với bài ca cũ “sẽ xử lý nghiêm”, người dân đã thuộc lòng!
Tạm thời xin ngưng chuyện “chính chủ” này, hãy chờ xem những ngày sắp tới, người dân sẽ gặp những phiến toái gì và đối phó như thế nào với các loại xe chưa “chính chủ”.
Xin bàn đến một chuyện “ngoài luật” cũng đang gây ồn ào tại VN. Đó là chuyện đi xin danh hiệu cho một nghệ sĩ già vừa qua đời. Đây là một việc làm “ngoài luật” vì luật không cho phép mấy ông nghệ sĩ VN nằm dưới lòng đất mà vẫn được phong cái danh hiệu “ưu tú” hay “nhân dân”. Bởi các ông này làm sao ngồi bật dậy, cầm bút xin cái danh hiệu “ưu tú” hay cao hơn nữa là “nghệ sĩ nhân dân” được. Phải có “đơn xin” này mới được “ủy ban cứu xét”. Mấy ông còn sống nhăn ký đơn xin là ngoài luật.
Tội nghiệp cho một “nghệ sĩ giun” không danh hiệu
Trước hết xin tường thuật sơ qua về ông nghệ sĩ hài này, có thể nhiều bạn đọc ở nước ngoài chưa biết hết về ông. Đó là nghệ sĩ chuyên diễn những vai hài Văn Hiệp qua đời sáng 9-4 tại nhà riêng, hưởng thọ 71 tuổi. Tên đầy đủ là Nguyễn Văn Hiệp, sinh năm 1942, quê gốc ở Thanh Trì, Hà Nội.
Trong sự nghiệp diễn viên 40 năm của mình, ông diễn tới 1.000 vở kịch, phim truyện truyền hình. Nổi tiếng với việc “mua vui” cho thiên hạ nhưng nghệ sĩ Văn Hiệp có đời sống riêng bất hạnh. Hơn 20 năm qua, ông gần như một mình nuôi con khi vợ ông đi xuất khẩu lao động ở Đức và không về. Hai vợ chồng ông sống ly thân nhưng không ly hôn. Trong những năm cuối đời, nghệ sĩ Văn Hiệp đối mặt với tình trạng ốm đau bệnh tật liên miên trong hoàn cảnh tài chính không mấy dư dả. Ngẫm về cuộc đời mình, ông thường tự trào lộng mình là “nghệ sĩ giun”, không-có-một-tí-danh-hiệu-còm-nào! Vậy là VN có thêm một thứ hạng nữa ở dưới cùng là “nghệ sĩ giun”. Bởi còn khá nhiều nghệ sĩ như Văn Hiệp nữa.
Tại sao nhiều khán giả không xem phim VN
Riêng tôi, một người cũng như nhiều người VN khác, rất “kỵ” phim VN. Nếu cần bình luận, tôi có thể viết như một số lớn bạn đọc đã viết trên các trang báo VN. Tôi chỉ cần kể một thí dụ điển hình:
- Bạn anhtuannkt24 viết thẳng trên báo mạng VN Express: “Phim việt nam có năn nỉ cũng chẳng thèm xem, chứ nói gì đến háo hức chờ đợi. Nguyên nhân thì ai cũng biết, chẳng cần phải bàn nhiều, để xem nền điện ảnh nước nhà rồi sẽ ra cái gì, nếu cứ tiếp tục với cái đà như thế này?
Trong một dịp khác tôi sẽ phân tích sâu hơn về điện ảnh và showbiz VN hiện nay. Bây giờ xin trở lại với những chuyện quanh nghệ sĩ Văn Hiệp.
Tính cách diễn hài của Văn Hiệp
Tôi không thích xem phim VN và nhất là phim hài VN nên không chú ý đến ông Văn Hiệp đóng phim. Tuy nhiên khoảnh 7-8 năm trước đây, tôi nghe nói kịch ở miền Bắc có vài vở hài kịch xem được lắm. Đó là những hài kịch châm biếm về đời sống “đổi mới kỳ cục” ở nông thôn VN. Tôi đã xem vài lần qua ti vi, tôi “sợ” nhất là những diễn viên hài méo mặt, phùng môi, trợn mắt và những cô diễn viên hài xoe xóe chửi nhau, nói tục, kể xấu hàng xóm láng giềng và vô số chuyện đầu đường xó chợ khác.
Nhưng với diễn viên Văn Hiệp, quả là đã để lại trong tôi nhiều cảm tình. Bởi ông diễn hài rất dung dị, mộc mạc cứ như con người thật ngoài đời. Hình ảnh Văn Hiệp là hình ảnh một ông trưởng thôn, có vở đóng vai nhân vật tốt, có vở đóng vai nhân vật xấu. Ông không phải là thứ hài rẻ tiền chỉ biết ăn nói nhố nhăng, la hét loạn xị, cởi áo vén quần bừa bãi… Ông diễn điềm đạm, ý tứ sâu sắc mà vẫn làm người ta cười những thói hư tật xấu của các quan làng, quan xã. Nụ cười mang nhiều ý nghĩa cũng như một đoạn văn, người đọc được những gì sau hàng chữ mới thú. Nhưng ông không “cổ cánh”, không mời các “quan văn nghệ” được một chầu cà phê, không quen biết các “đàn anh lớn” nên chẳng ai thèm để ý đến ông. Tôi không hề quen biết ông và cũng chẳng tìm hiểu về ông làm gì. Tôi chỉ tìm hiểu khi ông vừa mất lại có người đứng ra vận động bạn bè ông xin cho ông cái danh hiệu “nghệ sĩ ưu tú”. Vậy mà tôi cứ nghĩ rằng một nghệ sĩ đã cống hiến cho nghệ thuật nhiều như thế thì ở một chính thể phân chia ra làm nhiều… “thứ hạng nghệ sĩ” thì ít ra ông cũng đã là nghệ sĩ ưu từ lâu rồi mới đúng, nếu không muốn nói ông xứng đáng là “nghệ sĩ nhân dân”.
Nhưng nhìn lại tiểu sử ông, suốt đời nghèo khó phải đi làm công cho các đàn anh, đàn chị chạy “sô”, suốt đời bị coi như một thứ nghệ sĩ “chuyên đóng vai phụ”, không phe cánh nên không cất đầu lên được. Cho nên ông thường ví cái thân ông như “nghệ sĩ giun”. Cuộc sống không công bằng thì nghệ thuật cũng vậy, nó cũng đầy rẫy bất công và có vô vàn điều phi lý.
Không biết mắc cỡ mới là lạ
Rất nhiều độc giả đánh giá, khi những người được nhân dân yêu mến như Văn Hiệp thì không được danh hiệu nào trong khi nhiều nghệ sĩ nhân dân mà nhân dân không ai biết là ai. Lại có những được phong Nghệ sĩ Ưu Tú nhưng không dám mời bạn bè điếu thuốc vì sợ mọi người cười.
Tại sao lại sợ mọi người cười vì được phong tặng danh hiệu? Bởi cái danh hiệu ấy là một trò khôi hài sao? Đúng vậy, danh hiệu là thứ đi xin thì có để làm gì? Đó là thứ danh hão, không mắc cỡ mới là lạ. Tôi đã có bài phân tích về vấn đến này trong bài Lẩm Cẩm Sài Gòn Thiên Hạ Sự số 124 ngày 19-9-2005 và nêu đích danh 2 nữ nghệ sĩ tại Sài Gòn nhất định không chịu ký tên xin “xét duyệt nghệ sĩ ưu tú”. Xin nhắc lại, hai nữ nghệ sĩ Sài Gón đó là Cẩm Vân và Ánh Tuyết.
Đã ba, bốn lần ca sĩ Cẩm Vân được đề nghị hãy làm ngay thủ tục nhận danh hiệu nghệ sĩ ưu tú (NSƯT), nhưng cũng từng ấy lần Cẩm Vân đều từ chối. Chị cho biết:
- Thứ nhất, chị không thể ép buộc con người nghệ sĩ trong chị phải làm “Bản tóm tắt thành tích – Đề nghị xét tặng danh hiệu Nghệ sĩ nhân dân và Nghệ sĩ ưu tú” mà với chị chẳng khác nào một “lá đơn” “kể công” để “xin” danh hiệu, mặc dù nhiều lần chị đã được mời đến, được trao tận tay mẫu tóm tắt thành tích này, được “động viên” là hãy làm gương cho những ca sĩ trẻ…
- Thứ hai, Cẩm Vân đặt câu hỏi: Tại sao khi người nghệ sĩ sung sức nhất, cống hiến được nhiều nhất thì không thấy phong tặng, đợi đến lúc tuổi đời, tuổi nghề đều đã cao rồi mới xét tặng?
Còn ca sĩ Ánh Tuyết quả quyết rằng: “Không vì bất cứ danh hiệu nào mà buộc mình phải “xin” như vậy”.
Đó là những người có liêm sỉ, coi trọng bản thân nghệ sĩ của mình, không cần ai công nhận. Chỉ độc nhất một người có quyền công nhận hay không. Đó là nhân dân, nói rõ hơn là khán giả hoặc độc giả của mình.
Làm đơn xin danh hiệu cho Văn Hiệp, hoàn toàn vô nghĩa
Thật ra đã qua 3 lần làm hồ sơ, cố nghệ sỹ Văn Hiệp vẫn không được phong danh hiệu nghệ sĩ ưu tú vì… thiếu huy chương! Sinh thời, Văn Hiệp từng nói rằng: “Tôi không khoác cái áo nghệ sĩ nhân dân hay nghệ sĩ ưu tú; tôi chỉ là Văn Hiệp, suốt đời chăm chỉ cần cù và trung thực như một nghệ sĩ giun…”
Thế nhưng, sau khi Văn Hiệp vừa nằm xuống, ông nghệ sĩ nhân dân Khải Hưng vốn là thành viên trong Hội đồng xét tặng danh hiệu NSND, NSƯT của nước VN, đã nhanh tay soạn thảo đơn xin danh hiệu cho Văn Hiệp và được các ông bà nghệ sỹ Hà Nội truyền tay nhau ký trong lễ viếng và truy điệu sáng 11-4 vừa qua. Tổng cộng có khoảng 150 người đã ký vào tờ đơn. Theo ông Khải Hưng, việc Văn Hiệp có được truy tặng hay không còn phải căn cứ vào nhiều yếu tố chứ không đơn giản là trình lên hội đồng cấp cao tờ đơn nguyện vọng của anh em nghệ sĩ. Theo đó, phải có gia đình làm đơn, chứng nhận của đoàn thể và phải có đợt.
Ông Khải Hưng, nhanh tay làm đơn vận động bạn bè xin danh hiệu “nghệ sĩ ưu tú” cho Văn Hiệp. Trong khi đó, nhạc sĩ Phú Quang, Quốc Tuấn cho rằng, đây là việc làm vô nghĩa. Nhạc sĩ Phú Quang nói: “Điều giản dị, Văn Hiệp cả đời vất vả, nghèo đói cả về tiền tài và danh vọng. Người bất hạnh quá thì đề nghị cho họ. Việc làm của mọi người chủ yếu để bày tỏ tấm lòng. Thế nên bảo ký thì ký thôi chứ tôi thấy không có giá trị. Chết rồi thì việc phong danh hiệu này kia còn có ý nghĩa gì nữa”. Quốc Tuấn chua chát hơn: “Khi người ta sống không trao thì chết trao có ý nghĩa gì. Tôi ký thì ký nhưng tôi cho rằng thật chua xót. Tôi định bảo anh Hưng đừng làm nữa nhưng chẳng lẽ mọi người đang sôi sục “đấu tranh” mình lại dội gáo nước lạnh”.
Còn Quyền Linh phát biểu: “Không lẽ Hội đồng xét tặng danh hiệu lại có nhiều người vô cảm đến thế. Sao Hội đồng không chủ động làm việc đó khi mà những cống hiến của Văn Hiệp đã quá rõ ràng”. Và gia đình Văn Hiệp cũng không màng tới cái sự truy tặng danh nghĩa lôi thôi này.
Văn hóa VN như thế thì đáng sợ thật
Trong khi đó hầu hết các lời chia buồn của hàng trăm, hàng ngàn khán giả, độc giả trên các trang báo mạng VN đều tỏ lòng thương tiếc một nghệ sĩ đã có ảnh hưởng lớn trong lòng dân chúng rồi, không cần thêm bất cứ danh hiệu nào khác nữa.
Các bạn trẻ dâng lời cầu nguyện cho nghệ sĩ Văn Hiệp, người “nghệ sĩ giun”, chẳng có tí danh hiệu còm nào, nhưng sống mãi trong lòng khán giả.
Cái giá trị của những danh hiệu trở nên danh hiệu hão. Đã đến lúc những người được gọi là “làm văn hóa” ở VN cần nhìn thẳng vào sự thật, nên bãi bỏ quách những cái danh hiệu “hữu danh vô thực” trở thành trò khôi hài kia đi. Cũng như những cái gọi là “gia đình văn hóa” gồm cả những gia đình chửi lộn, đánh lộn quanh năm hoặc buôn lậu, cho vay nặng lãi. Những cái bảng to tướng trước hầu hết lối vào phường, xã từ thành đến tỉnh, long trọng mang danh “Thôn, xã, khu phố văn hóa” mà đầy rẫy những rác rưởi, hàng quán bất hợp pháp, nhếch nhác lấn chiếm vô tội vạ. Nếu cứ để những cái bảng như thế này, người nước ngoài sẽ phải… khóc thét lên vì văn hóa VN. Ôi, văn hóa VN như thế thì đáng sợ thật! Văn Quang

Lưu trữ

Tự điển



Tự điển Việt Nam
đã được bổ sung những ý nghĩa "chính thức"