Bà Đầm xòe
Hồi những năm sáu mươi khi mình còn nhỏ tuối và đang học ở cấp tiểu  học,
 nghe các ông cán bộ nói nhiều đến sự ngoại lệ của dân nước mình. Chẳng 
hạn: Nước mình là một nước nhỏ mà dám đánh Pháp và thắng Pháp, bây giờ 
đang đánh Mỹ, một tên đế quốc đầu xỏ, giàu có, hùng mạnh bậc nhất thế 
giới mà ta vẫn đánh và đang thắng chúng, trong khi nhiều nước khác chỉ 
nghe đến tên Mỹ là vãi cả linh hồn.
học,
 nghe các ông cán bộ nói nhiều đến sự ngoại lệ của dân nước mình. Chẳng 
hạn: Nước mình là một nước nhỏ mà dám đánh Pháp và thắng Pháp, bây giờ 
đang đánh Mỹ, một tên đế quốc đầu xỏ, giàu có, hùng mạnh bậc nhất thế 
giới mà ta vẫn đánh và đang thắng chúng, trong khi nhiều nước khác chỉ 
nghe đến tên Mỹ là vãi cả linh hồn.
 học,
 nghe các ông cán bộ nói nhiều đến sự ngoại lệ của dân nước mình. Chẳng 
hạn: Nước mình là một nước nhỏ mà dám đánh Pháp và thắng Pháp, bây giờ 
đang đánh Mỹ, một tên đế quốc đầu xỏ, giàu có, hùng mạnh bậc nhất thế 
giới mà ta vẫn đánh và đang thắng chúng, trong khi nhiều nước khác chỉ 
nghe đến tên Mỹ là vãi cả linh hồn.
học,
 nghe các ông cán bộ nói nhiều đến sự ngoại lệ của dân nước mình. Chẳng 
hạn: Nước mình là một nước nhỏ mà dám đánh Pháp và thắng Pháp, bây giờ 
đang đánh Mỹ, một tên đế quốc đầu xỏ, giàu có, hùng mạnh bậc nhất thế 
giới mà ta vẫn đánh và đang thắng chúng, trong khi nhiều nước khác chỉ 
nghe đến tên Mỹ là vãi cả linh hồn.
Đây là một ngoại lệ
Năm 1972, khi Nic sơn sang
 thăm Trung Quốc và nhâm nhi rượi Mao Đài với Mao Trach Đông và Chu Ân 
Lai, chúng đã hàu nhau đưa Việt Nam vào cái thế: “ Rắn căn bên chân” thì
 cái sự ngoại lệ được bổ sung:
“Ngay Trung Quốc suốt ngày
 lu loa “Mỹ chẳng qua chỉ là con hổ giấy” nhưng trong bụng thì sợ “con 
hổ giấy” một phép. Đài Loan của Trung Quốc , thân My đó,  Trung Quốc lục
 địa có dám đánh đâu. Hồng Công của Trung Quốc thuộc địa của Đế quốc Anh
 đó, Trung Quốc lục địa có dám đánh đâu”,
Chỉ có ta dám đánh Mỹ và đang thắng Mỹ, dó là sự kiện ngoiạ lệ mà thế giới không thể hiểu.
Đến khi được học ở cấp cao
 hơn, chuyện ngoại lệ mang tính lịch sử như khái niện Dân tộc, các thầy 
cũng nói,  Việt Nam ta cũng ở trường hợp ngoại lệ. Các thày giảng, khái 
niệm Dân tộc chỉ hình thành trên thế giới khi thế giới bước vào thời kỳ 
phát triển tư bản, tức là mới gần đây, còn Việt Nam ta, trước đây, tuy 
là ở chế độ phong kiến, nhưng dân mình nước mình đã là một dân tộc bền 
vững rồi.
Rồi đến chuyện đại sự như 
nước mình, vừa làm cách mạng giải phóng dân tộc, vừa tiến hành xây dựng 
chủ nghĩa xã hội, cũng là một ngoại lệ, mà nêu đi sâu phân tích thì nó 
“ôm” là những hai ngoại lệ:
- Ngoại lệ vừa đánh giặc 
vừa xây dựng chủ nghĩa xã hội là một, vì chẳng có nước nào trên thế giới
 lại đồng thời làm cả hai việc như vậy trong cùng một lúc như thế.
- Ngoại lệ nữa, theo luận 
thuyết Mác- Anghen- Lê nin thì phải là nước đã kinh qua thời kỳ tư bản 
phát triển thì mới có cơ sở con người, cơ sở vật chất để xây dựng chủ 
nghĩa xã hội. Nhưng ở nước ta, tư bản mới hình thành còn rất ốm yếu, dân
 nước chủ yếu là dân nước tiểu nông, kinh tế nghèo nàn, trình độ hiểu 
biết lạc hậu, nhưng ta vẫn xây dựng thành công chủ nghĩa xã hội ở một 
nửa nước.
Và còn nhiều cái ngoại lệ nữa.
Ngay Đảng CS Việt Nam có ở
 trên đời này cũng là một ngoại lệ. Vì theo Mác- Anghen- Lê nin thì Cộng
 sản chỉ có khi có chế độ tư bản, vì có tư bản thì mới có công nghiệp 
phát triển; có công nghiệp phát triển thì mới có công nhân; tư bản càng 
phát triển cao thì mới có điều kiện sản sinh ra Cộng sản đích thực. 
Nhưng ở nước ta  làm gì đã có công nghiệp phát triển, mà có tư bản phát 
triển, để rồi có Công nhân- giai cấp Công nhân- có Vô sản- có Cộng sản.
Sự thực, mấy ông Cộng sản 
nước mình, chẳng qua cũng là anh Cả, chị Hai, chị Tư, gì Chín… hoặc là 
anh đầu gấu này, chị áp phe kia sa cơ thất thế ở làng quê mà gửi lại con
 cái ở nhà quê đi vào hầm lò, công xưởng để làm thuê. Rồi từ đó được 
giác ngộ về sự độc lập của dân tộc mà tham gia vào đảng này, đảng nọ, 
trong đó có Đảng Cộng sản mà chiến đấu để giành độc lập dân tộc, chứ nào
 có mấy ngươi hay, Cộng sản đích thực là thế nào. Đến ngay cảy cả lãnh 
tụ Cộng sản nước mình, ông Hồ Chí Minh khi tham gia vào Quốc tế Cộng sản
 III cũng chi biết vì nó quan tâm đến vấn đề giải phóng thuộc địa nên 
ông bỏ Đảng Xã hội Pháp mà theo Cộng sản III, chứ thực ra, Đảng, Đoàn 
 là gì ông cũng không quan tâm. (Không tin các bạn cứ đánh từ khóa ở cụm
 từ này vào google sẽ rõ ông Hồ nói ý này ở đâu, thời gian nào và sự 
chính xác như thế nào).
Ấy là ông Hồ Chí Minh, 
người được các đồng chí của mình coi nhơ thần như thánh cũng chỉ là một 
dạng Cộng sản chí có tâm niệm và hoài bão là dấu tranh giành độc lập, 
chứ Đảng, Đoàn, Cộng sản là gì, bản chất thế nào, chẳng thấy ông nói 
đến, chứ tính gì anh Cả, anh Hai, gì Tư, mợ Bốn mấy đời cần lao bên đồng
 ruộng, vung roi bám đít trâu cày mà mùi hôi còn da diệt thấm trong da 
trong thịt.
Trên một nền tảng nông dân như vậy thì làm sao mà có Cộng sản đích thực được.
Điều này, ai có hiểu biết ở
 nước mình đều đồng lòng nhận ra. Có người nói khác đi, chỉ là cố tình 
tung hỏa mù làm lộn sòng sự thật mà thôi..
Đích thực Đảng Cộng sản 
Việt Nam, bản chất không phải là Cộng sản nhưng lại mang tên Đảng Cộng 
sản. Như vậy, xét về bản chất, nó  cũng đã là một ngoại lệ.
Tôi cho rằng, ngoại lệ đã 
thành truyền thống tồn tại của dân nước mình. Vì vậy, các “ sự vật” sinh
 ra, lớn lên, rồi chết ở nước mình khó mà thoát khỏi cái truyền thống 
ngoại lệ tồn tại như một điều kiện khách quan này.
Đảng Cộng sản cũng vậy. 
Nghĩa là Đảng Cộng sản Việt Nam tồn tại ở Việt Nam cũng phải biến thiên 
theo cái truyền thống ngoại lệ như một yếu tố khách này.
Ngẫm nghĩ từ truyền thống 
ngoại lệ của dân tộc mình, khi tôi đem chiếu vào tình hình chính trị ở 
nước ta hiện nay thì thấy lóe lên niềm hy vọng. Mà tình hình chính trị 
lớn nhất, nổi bật nhất ở nước nước ta lúc này là sửa Hiến pháp.Trong sửa
 hiến pháp, dư lập tập trung quyết liệt vào Điều 4 với quy định Đảng CS 
Việt Nam là lực lượng lãnh đạo xã hội Việt Nam
Nhiều người lên tiếng nhất
 định phải bỏ điều này vì hiến pháp là kim chỉ nam cho dân tộc tiến bước
 cùng thời đại, không thể có quy định độc tài. Hiến pháp quy định “chỉ 
có Đảng Cộng sản mới là lực lượng lãnh đạo xã hội” là thể hiện sự độc 
tài đó.
Nhiều người lại khăng 
khăng, nhất định phải giữ lại điều này vì có Đảng Cộng sản Việt Nam mới 
có đất nước, mới có “mùa Xuân” mà “Xuân sang rộn ràng”, ai mà không 
thích.
Tôi là một công dân Việt 
Nam đích thực, cũng là người của mậu dịch một trăm phần trăm kiên quyết 
đứng về phe bỏ Điều 4, cũng là vì có xác tín trong lòng rằng, có Đảng 
mới có đất nước mà cái đất nước của Đảng lúc nào cũng đứng ở đáy chót 
của thế giới trên tất cả các lĩnh vực về con người; có đảng mới có “mùa 
Xuân” mà cái mùa Xuân của Đảng sau hơn bảy mươi năm Đảng lãnh đạo thì 
bây giờ người ta phải ồ ạt kéo lên rừng chặt hoa đem về chợ Đồng Xuân để
 bán cho dân Hà Thành chơi Xuân.
Tôi tin là Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ bỏ những quy định độc tài  trong Điều 4 Hiến pháp đang sửa.
Vì rằng, trước đây anh Cả,
 anh Hai, cô Tư, gì Bốn… cầm cờ đánh pháp, đánh My để giành độc lập cho 
dân tộc thì dân theo, các ông, các bà xưng mình là Đảng gì mà chẳng 
đươc. Nay thời thế đã thay đổi, Cộng sản bị tiêu diệt, bị tẩy chay và 
đang loại khỏi đến tận gốc rễ trong đời sống chính trị xã hội trên quy 
mô toàn thế giới và nó đã trở thành một xu thế tất yếu thì đảng Cộng sản
 Việt Nam với bản chất nông dân, chả hà cớ gì mà không quẳng cái áo 
khoác lộn sòng Cộng sản ấy đi cho khỏi phải cố công trá hình. Nông dân 
có giá trị của nông dân. Sự phát triển của xã hội bây giờ phải đâu là 
dựa vào đấu tranh giai cấp mà là dựa vào trí tuệ. Mà trí tuệ thì không 
có giai cấp.
Đảng cần phải thấy, mình 
không phải là Cộng sản mà dụ mị được  toàn dân đi theo Cộng sản hơn bảy 
chục năm qua đã là quá dài, đã là quá mưng mủ ngoại lệ rồi.
Bởi vậy, tôi nhất định tin
 tưởng rằng, vào một ngày đẹp trời nào đó trong năm nay, Đảng Cộng sản 
Việt Nam sẽ theo bước chân nước Myanma bên nách mình mà chuyển cái thể 
thế một đảng cứ tuần tự như tiến lãnh đạo xã hội sang một Đảng muốn có 
vai trò lãnh đạo thì phải cạnh tranh với các Đảng khác, cùng với việc mở
 cửa cho báo chí tự do, ngôn luận tự dó, các hội đoàn, đảng phái, tôn 
giáo được thành lập và họat động tự do (tất nhiên là trong khuôn khổ của
 hiến pháp và pháp luật).
Làm điều này Đảng Cộng sản
 Việt Nam mới đúng là Đảng của dân tộc của nhân dân tồn tại và phát 
triển đúng theo truyền thống ngoại lệ của dân tộc mình.
Sự thay đổi như vậy, Đảng 
Cộng sản Việt Nam đã khẳng định sự ngoại lệ của Cộng sản rồi, vì trên 
thế giới, các Đảng Cộng sản cầm quyền đều bị nhân dân vùng lên hạ bệ như
 ở Liên Xô, Đông Âu, nhưng Đảng Cộng sản Việt Nam thì không.
Làm như vậy, về mặt lý 
luận, Đảng Cộng sản Việt Nam đã tự biến đổi để thích nghi với tình hình,
 phù hợp với xu thế tiến bộ của thời đại và loài người, nó còn là bằng 
chứng bác bỏ hầu hết các luận điểm của các nhà lý luận về chính trị, 
kinh tế, xã hội của thế giới, trong đó có những người đã từng ở vị trị 
lãnh tụ Cộng sản, rằng: “ Cộng sản là không thể cải tạo”. Đảng Cộng sản 
Việt Nam biến đổi sẽ là cở sơ thực tiễn để các nhà trên phải trố mặt ra,
 rồi bùi ngùi mà xem lại những luận điểm, tuyên ngôn của mình về Cộng 
sản.
Tôi rất tin vào điều này ở
 các anh Cả, anh Hai, cô Ba, gì Tư …đang mặc áo Cộng sản và đang ở vị 
trí lãnh đạo Việt Nam (mặc dù tôi không phải là đồng chí).
Sự biến thái này thực chất
 cũng chỉ là sự biến thái nằm trong truyền thống ngoại lệ của dân tộc 
Việt Nam, chẳng có gì là ghê gớm.
Các bạn hãy chờ xem sự kiện này sẽ diễn ra trong năm nay và hoàn thiện trong năm 2014.





 
