Ngày
 30/4/1975 tôi có 3 đứa con: năm tuổi, bốn tuổi và một tuổi. Bây giờ 
chúng đã là những viên chức, có chỗ đứng tốt trong xã hội. Chúng có học 
vấn, có cuộc sống ổn định. Chúng sống bình lặng, khiêm nhường và lương 
thiện như mọi công dân Việt Nam khác.
Nhưng không phải ai cũng sống bình thường như vậy.
Bởi vì cũng có những đứa trẻ của ngày 30/4/75
 đang sống khá đặc biệt. Đó là những người hiện nay thuộc lứa tuổi từ 50
 trở xuống (tức là ở thời điểm 30/4/75 các vị ấy chỉ vừa mới cất tiếng 
khóc chào đời cho đến 12 tuổi), chẳng những không hề tham gia cách mạng 
mà thậm chí không biết cách mạng là gì, chiến tranh là gì, nhưng hiện 
nay họ là những ông bà quan lớn cách mạng, giàu có và đầy quyền lực.
Họ coi chính quyền này là của 
riêng họ, làm như thể chính họ đẻ ra cái chính quyền này, họ là bố mẹ 
của dân, là ông chủ của dân. Trong hàng ngũ các bộ trưởng, thứ trưởng, 
giám đốc, chủ tịch tỉnh, chủ tịch quận, chủ tịch phường, xã… không ít 
những người thuộc thế hệ ấy (có những vị bộ trưởng chỉ mới 48 tuổi, có 
vị chỉ 45 tuổi, bí thư tỉnh Hà Giang 45 tuổi, phó chủ tịch Đà Nẵng 35 
tuổi – con trai một ủy viên BCT – còn ở cấp quận, huyện, phường, xã… thì
 người trẻ vô số).
Nói theo kiểu dân gian: họ là 
những người “tân gia ba” tức là mới tham gia cách mạng sau ngày ba mươi 
tháng Tư, nhưng họ vẫn hùng hồn tuyên bố: “Chúng ta đã đổ bao nhiêu 
xương máu để giành lấy chính quyền này thì không thể nào chúng ta có thể
 để chính quyền lọt vào tay kẻ khác”.
Rõ ràng là họ coi chính quyền này
 như một chiến lợi phẩm mà – tiếc thay – họ chỉ là kẻ thừa hưởng chứ 
không hề tự tay mình giành lấy, đừng nói tới chuyện “đổ xương máu”.
Họ có thể biện bạch rằng: tuy chúng tôi không đổ xương máu nhưng đó chính là xương máu của cha anh chúng tôi.
Thật vậy sao? Vậy mà người ta cứ 
nghĩ rằng đó là xương máu những người thân của đám dân đen đang chui rúc
 trong xóm lao động kia, là con, là chồng, là cha của những người nông 
dân đang đổ mồ hôi và nước mắt trên những luống cày tại những làng quê 
nghèo khó.
Tôi không có ý chê bai những 
người mới tham gia vào guồng máy chính quyền hiện nay sau ngày 30/4/75 
bởi vì điều đó thật vô lý. Tôi cũng không có ý coi thường những cán bộ 
trẻ bởi vì họ đang đầy sức sống và năng lực, nhưng quả thật là hiện nay 
đang có những nhà lãnh đạo trẻ, cứ tiếp tục cái điệp khúc: “chúng ta đã 
hy sinh xương máu… nên không thể để chính quyền lọt vào tay người khác”…
 đã trở nên quá nhàm chán.
Tôi nghĩ, thay vì cứ tự hào về 
cái quá khư mà họ không hề tham dự, họ nên hành động, nên suy nghĩ độc 
lập, biết đột phá, biết tìm con đường mới, biết mở cánh cửa tự do dân 
chủ, tránh vết xe đổ của lớp đàn anh vừa đi qua thì phúc cho dân tộc này
 biết chừng nào.
*
Những người từng đổ xương máu cho
 chính quyền này là hàng triệu chiến sĩ đã chết ngoài mặt trận, chết nơi
 ngục tù. Những người ấy giờ chỉ còn là cát bụi, không tài sản, không 
địa vị, không quyền lực và hiện nay thân nhân của họ đang sống rất nghèo
 khổ. Họ là những người duy nhất có quyền được tuyên bố rằng mình đã đổ 
xương máu cho chính quyền này, nhưng không bao giờ những mộ bia quạnh 
hiu nơi nghĩa trang liệt sĩ, những nấm đất vô danh nơi rừng sâu núi thẳm
 kia có thể thốt nên lời!
Số còn lại thì đã già, đã về hưu,
 chỉ còn một số ít vẫn đang nắm quyền nhưng rồi chẳng bao lâu họ cũng sẽ
 xuôi tay nhắm mắt mà không biết rằng mình sẽ để lại cho đời sau những 
tiếng thơm hay những lời nguyền rủa.
Đổ xương máu hay không đổ xương máu thì cũng chỉ còn lại một nước Việt buồn.
ĐÀO HIẾU

 
