Lần đầu tiên tôi biết về nhà tù cộng sản là qua cuốn “Đêm giữa ban 
ngày”. Khi đó tôi cũng đã 50 tuổi, và người khuyên tôi tìm đọc chính là 
sếp cao nhất của cơ quan tôi. Ông nói đọc để biết sự tàn ác của cộng 
sản, mặc dù ông cũng là cộng sản, là bí thư đảng ủy cơ quan. Một sự thức
 tỉnh quá muộn mằn.
Quá nửa cuộc đời trở về trước, tôi chỉ được đọc về chuyện người cộng 
sản bị cầm tù trong nhà tù “Mỹ, Ngụy”, chứ chưa bao giờ biết chuyện 
người cộng sản bị cầm tù trong nhà tù cộng sản nó như thế nào. Chỉ chừng
 đó những điều trong “Đêm giữa ban ngày”, cũng đủ để làm đổ vỡ chút lòng
 tin mù quáng còn sót lại trong tôi. Thực không thể tưởng tượng nổi rằng
 người lương thiện cũng có thể bị tống vào tù, bởi những người từng được
 coi là anh em, đồng chí với mình. Sau này, tôi lại được biết thêm còn 
nhiều người cũng bị đối xử tàn tệ như cha con cụ Vũ Đình Huỳnh. Với anh 
em, đồng chí của họ còn bị như thế, thì số phận tù binh hoặc những người
 “tù cải tạo” hẳn kinh khủng hơn rất nhiều.
Tôi tin rằng, cho dù pháp luật nước ta có kém văn minh đến đâu, chắc 
chắn cũng không có điều luật nào cho phép đánh đập, bỏ đói, hay nhục mạ 
tù nhân. Nhưng thực tế cho thấy trong nhiều nhà tù ở Việt Nam (nếu không
 muốn nói là hầu hết), những người được cho là đại diện pháp luật đã lạm
 dụng quyền lực của họ để thỏa mãn một sở thích bệnh hoạn, hay chỉ là 
một sự trả thù vô cớ khi đày đọa thể xác và tinh thần của người bị giam 
cầm. Trong tù, dường như tù nhân không chỉ mất quyền công dân, mà còn 
mất cả quyền con người.
Tôi không tin tất cả bọn họ toàn những kẻ độc ác, vô tri vô giác, chỉ
 biết tuân lệnh cấp trên như một cái máy. Tôi tin trong tâm thức họ, vẫn
 có người phân biệt được chuyện đúng sai, tốt xấu. Tiếc rằng lòng tốt 
trong họ chưa đủ mạnh để chiến thắng sự vô cảm và sự yếu hèn của bản 
thân.
Từ khi Nguyễn Phương Uyên bị bắt giam, tôi đã hình dung những gì sẽ 
đến với cô gái tuổi đôi mươi này. Tôi không sợ lắm cho tâm hồn non nớt 
và ngây thơ của cô gái, sẽ bị tổn thương trong môi trường nghiệt ngã của
 nhà tù. Nhưng xót thương là bản năng của con người. Đất nước đâu phải 
thời chiến mà cần giam cầm, đày dọa những chàng trai, cô gái còn đang 
tuổi ăn học, tuổi yêu thương? Việc họ giam Phương Uyên cùng với tù 
thường phạm, muốn mượn tay giang hồ để đánh đập cô học trò nhỏ thì ai 
cũng ngầm hiểu, đó là trò ném đá giấu tay của quản giáo. Tin Phương Uyên
 bị đánh đập trong tù không những không làm cho người ta run sợ, mà chỉ 
càng chuốc thêm sự căm phẫn và khinh bỉ đối với chế độ.
Dùng vũ lực để khuất phục kẻ khác luôn đồng nghĩa với sự bất lực về 
nhân tâm. Tôi chắc rằng nếu tất cả mọi người dân Việt Nam dám nói thật 
chính kiến của mình, đất nước này sẽ không xây đủ nhà tù để giam giữ 
những người bất đồng chính kiến.
 
