Nguyễn Hưng Quốc      
 
              
 
        
    
    
Cuối cùng, tôi cũng bị mắc lưới facebook.
  Nói cuối cùng, vì đã năm bảy năm nay, tôi cố gắng khoanh tay đứng ở ngoài. Kính nhi viễn chi.
  Đọc báo, tôi biết không có mạng lưới truyền thông đại chúng nào 
phát triển nhanh như facebook. Chỉ ra đời mới có 10 năm, đến đầu năm 
nay, mỗi tháng đã có 1.23 tỉ người, tức một phần sáu dân số thế giới, sử
 dụng facebook. Riêng ở Mỹ, số người sử dụng facebook lên đến 71% tổng 
số người trưởng thành.
Ở Việt Nam, theo báo Nhân Dân vào đầu tháng 2 vừa rồi, có 19.6 triệu người sử dụng facebook, chiếm 74.1% số người dùng internet và 20% dân số cả nước.
  Có thể nói, trong lịch sử nhân loại, chưa bao giờ có một phương 
tiện truyền thông đại chúng nào lan rộng một cách nhanh chóng như vậy. 
Báo chí, dưới hình thức in, mất cả mấy trăm năm mới đến được, phần nào, 
những tầng lớp bình dân. Cả radio lẫn ti vi đều mất trên dưới nửa thế kỷ
 mới thực sự được đại chúng hóa, đặc biệt, ở các nước nghèo. Hơn nữa, 
cái gọi là mạng lưới ở tất cả các phương tiện truyền thông truyền thống 
ấy chỉ có ý nghĩa rất giới hạn, chủ yếu, giữa những người sản xuất. Quần
 chúng, từ độc giả đến khán giả và thính giả, lúc nào cũng chỉ là những 
kẻ tiêu thụ thụ động và xa cách. Họ, dù đông đảo đến mấy, vẫn đứng 
ngoài. Sự tương tác, nếu có, cũng thật họa hoằn. Facebook thì khác. Nó 
đúng là một mạng lưới buộc mọi người lại với nhau. Ai cũng có quyền lên 
tiếng. Mọi người đều bình đẳng như nhau. Chỉ có một khác biệt ở phạm vi:
 người được nghe nhiều, người được nghe ít. Vậy thôi.
  Mà không cần đọc báo, chỉ cần lắng nghe bạn bè tán gẫu trong các 
buổi nhậu nhẹt, tôi cũng biết được là facebook phổ biến đến độ nào. Hầu 
như ai cũng vào facebook. Một số người ăn dầm ở dề trên facebook. Đề tài
 các câu chuyện của họ phần lớn châu tuần chung quanh facebook. Niềm vui
 và nỗi giận của họ nảy sinh từ facebook. Bạn bè của họ, những kẻ họ 
thường tâm sự và lắng nghe tâm sự, cũng đến từ facebook. Nghe, tôi vừa 
thèm thuồng vừa sợ hãi. Thèm thuồng trước cái thế giới mênh mông của họ.
 Sợ hãi vì số thời gian trong ngày họ bỏ ra cho facebook. Bởi vậy, suốt 
cả mấy năm, facebook, với tôi, vừa là một sự quyến rũ lại vừa là một đe 
dọa. Tôi biết tôi không có nhiều thì giờ để phây bút phây biếc. Tôi cũng
 biết tính tôi không thích đàn đúm, ngay trong đời thật, đừng nói gì 
trong thế giới ảo. Những lúc ấy, bạn bè thường xúi tôi vào facebook. Tôi
 đều từ chối.
  Vậy mà, cuối cùng, cách đây một tuần, tôi lại xiêu lòng. Cũng mở 
trang facebook riêng. Cũng post bài này bài nọ. Cũng kết bạn kết bè và 
cũng lao xao “like” với người này người khác. Hơi chút thẹn thùng, tôi 
dùng hai câu thơ của Trần Lê Kỷ vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20 để 
phân bua: “Thấy ai ai ta cũng ai ai / Ai ai ấy thì ta cũng… ấy”.
  “Ấy” trên facebook, tôi có niềm vui là được gặp gỡ rất nhiều bạn 
bè. Trước, tôi chỉ có một số bạn, chủ yếu thuộc hai giới: các nhà 
văn/nhà thơ và các nhà giáo, hai lãnh vực sinh hoạt chính trong đời sống
 của tôi. Trong cả hai giới, tôi biết nhiều nhưng để gọi được là thân 
thì lại rất ít. Thực sự tâm sự được, chỉ có vài người. Trên facebook thì
 khác. Không những có bạn mà còn có bạn của bạn rồi bạn của bạn của bạn,
 v.v… Rất nhiều người, được gọi là bạn trên facebook nhưng tôi chưa bao 
giờ gặp, chưa bao giờ nghe tên. Nhưng tôi lại có thể THẤY được họ. Không
 phải là thấy mặt mũi hay dáng dấp hay quần áo và nhà cửa của họ. Mà là 
thấy được tính cách và phần nào tâm tư của họ. Chỉ cần vào trang 
facebook của từng người, qua những gì được họ đăng tải hay bình luận, 
chúng ta cũng có thể thấy được người ấy thích gì, thường quan tâm đến 
vấn đề gì; nếu những vấn đề ấy liên qua đến chính trị, chúng ta cũng 
thấy được khuynh hướng cũng như trình độ và mức độ nhận thức của họ ra 
sao, v.v… Ngay với những người tôi quen biết ngoài đời, khi vào 
facebook, có cảm giác như họ là kẻ khác. Ngoài đời, họ hiền lành, khiêm 
tốn, nhỏ nhẹ bao nhiêu, trên facebook, họ dí dỏm, hoạt ngôn, xông xáo 
trong các cuộc tranh luận bấy nhiêu.
  Nhưng thích nhất trên facebook là được gặp lại những người quen và những người thân.
  Quen, phần lớn là bạn học cũ và bạn cùng làng ngày xưa. Bạn học cũ,
 từ tiểu học và trung học của tôi, đều ở Quảng Nam và Đà Nẵng. Sau năm 
1975, vào Sài Gòn, tôi mất liên lạc với tất cả. Bạn học ở đại học, hầu 
hết đều ở Sài Gòn, sau ngày tôi vượt biên, qua Pháp rồi sang Úc, cũng 
dần dần bặt tăm. Bây giờ, qua facebook, tôi mới được gặp lại một số. 
Nhìn hình, thấy ai cũng già và lạ hoắc, hầu như không thể nhận ra được. 
Nhưng qua họ, bao nhiêu kỷ niệm hồi nhỏ lại sống dậy và ùa về, nườm 
nượp. Tự dưng thấy bâng khuâng. Và hình như có chút nhớ nhung. Chả nhớ 
ai cụ thể cả. Chỉ nhớ. Hay nói như Xuân Diệu, “biết nhớ ai đành chỉ nhớ 
xa xôi”.
  Người thân, nhiều nhất là trong gia đình và họ hàng. Đã gần 10 năm 
nay, tôi không được về Việt Nam, ngay với anh em ruột, cũng không được 
gặp gỡ. Lâu, thật họa hoằn, mới điện thoại hay email cho nhau. Cũng lâu,
 thật lâu, mới gửi cho nhau vài bức ảnh. Thì cũng hình dung được ít 
nhiều cuộc sống của nhau. Nhưng chỉ khi vào facebook, tôi mới thực sự 
THẤY các em tôi. Thấy được mặt mũi. Thấy được các sinh hoạt. Thấy được 
các suy nghĩ. Thấy được các tác phẩm chúng đã hoàn tất. Và thấy cả bạn 
bè của chúng.
  Có thể nói, trên facebook, người ta không những gặp nhau mà còn 
thấy được nhau. Cái gọi là tình bạn trên facebook, do đó, vừa ảo vừa 
thật. Hơn nữa, có khi còn thật hơn cả thật.
  Xưa, bạn bè chỉ giới hạn trong một không gian nhất định: bạn cùng 
làng, cùng lớp, cùng trường, cùng sở. Tất cả đều gắn liền với một địa 
điểm. Từ đời sống nông thôn đến đời sống thành thị, khái niệm địa điểm 
ấy thay đổi chút xíu: ở nông thôn, địa điểm ấy thường gắn liền với các 
đơn vị hành chính: làng, xã, huyện, và, hiếm hơn, tỉnh; ở thành thị, địa
 điểm ấy thường gắn liền với các đơn vị nghề nghiệp: chợ, công sở hay 
công ty. Nhưng tất cả những sự gần gũi ấy chưa chắc đã giúp người ta 
thấy được nhau một cách trọn vẹn. Thường, chỉ một góc. Có khi chỉ là một
 góc thật nhỏ. Trên facebook, tính cách của người ta hiện ra rõ nét hơn.
 Dường như, cho đó là một thế giới ảo, nhiều người rất thành thực trong 
việc khoe khoang cũng như giãi bày tâm sự. Bất kể nội dung hay mức độ 
của sự khoe khoang hay giãi bày ấy thế nào, riêng sự thành thực như vậy 
đã đáng quý. Thành thực đến mức quên cả ý niệm về sự riêng tư.
  Cũng có thể nói, facebook dần dần làm thay đổi quan hệ cá nhân giữa
 người và người. Theo Pew Research Center, khoảng một nửa những người sử
 dụng facebook có trên 200 bạn.
  Trời, với những người ngoại đạo của facebook, nghe con số ấy, hẳn 
không khỏi kinh ngạc. Bạn ở đâu mà lắm thế? Giới hạn trong không gian và
 địa điểm, bạn, theo nghĩa truyền thống, cả đời dồn lại may lắm mới được
 vài chục người. Bây giờ, người ta có cả hàng trăm người; một số, có cả 
hàng ngàn người. Con số ấy sẽ trở thành một lực lượng đáng kể. Trước 
hết, lực lượng cho giới làm thương mại: đó là đối tượng để người ta 
quảng cáo và là một trong những nguồn lợi lớn, cực lớn cho người sáng 
lập Facebook, Mark Zuckerberg. Dĩ nhiên, nó cũng là một lực lượng rất có
 ý nghĩa cho các thay đổi về chính trị và xã hội. Cuộc cách mạng tại 
Trung Đông và Bắc Phi cách đây mấy năm là một ví dụ.
  Nhiều người đã thấy điều đó. Dĩ nhiên công an Việt Nam cũng thấy. 
Bởi vậy, trong cái đám bạn bè đông đúc trên facebook, chắc là có khá 
nhiều công an giả dạng để theo dõi và quấy rối. Chán.

 
