André Menras, Hồ Cương Quyết       
Ôi giời! Cái chuyện hòa giải dân tộc! Với rất nhiều người, đây là 
cả một chặng đường dài của người chiến sĩ, là nghệ sĩ nhào lộn không có 
lưới bảo hiểm, là cánh đồng đầy mìn, là nhiệm vụ bất khả thi, là đại ảo 
tưởng, là viễn cảnh mơ hồ... Với nhiều người khác, đây có thể là một đại
 nguy cơ hoặc là một cơ hội tột cùng, một âm mưu phải tuyệt đối tránh xa
 hoặc là một cơ hội phải túm lấy cho riêng mình, là một quyền lực tuột 
khỏi tay hoặc một quyền lực thu hồi lại được. Ngay từ hồi ký Hiệp nghị 
Paris thì bà con đã đả động đến chuyện ấy rồi. Hơn bốn chục năm thành 
tâm ao ước. Tuy nhiên, không có điều đó, thật khó mà thoát khỏi cái dạ 
dày thèm thuồng của bọn Tàu, cũng chẳng có tương lai đích thực nào trước
 thách thức phát triển hiện đại, bền vững, lành mạnh mà nước Việt đang 
đương đầu. 
  Khi ta thực lòng muốn hòa giải, thì chuyện hiển 
nhiên hình như là mỗi phía phải bắt đầu bằng việc chấp nhận phía bên 
kia, bên kia thế nào thì phải chấp nhận nó như thế, với cả một quá khứ 
do nó chọn hoặc bị khoác lên vai, và phải trút bỏ đi cái chuyện lý lịch.
 Vứt bỏ đi, ngay cả khi cái quá khứ đó đã được nâng niu tới tột cùng. 
Ngay cả khi quá khứ đó đã tiêu hủy một phần cuộc đời mình hoặc / và cuộc
 đời kẻ khác rất đỗi mến thương. Cái bước đi thứ nhất này đòi hỏi phải 
có những giá trị nhân bản và ái quốc phi thường. Nó cũng đòi hỏi phải có
 một tầm nhìn tương lai khôn ngoan và sáng suốt, một trí tuệ cùng trái 
tim cởi mở, những điều không thể có được đối với những đầu óc nghèo nàn 
và những trái tim khô héo cùng những tham vọng cá nhân. 
 Những lời thủ thỉ trên Facebook
 Sau một thời gian mấy tháng vùi đầu chìm đắm trên Facebook, đặng 
lắng nghe những gì tôi gọi bằng những «lời thủ thỉ», và trước khi đưa ra
 vài lời «còm», xin cho tôi gửi tới các bạn lộn xộn đủ thứ «văn tuyển» 
công khai mà đọc lên tôi chẳng thấy phấn khởi chút nào. Còn xa đấy mới 
là những chuyện ngoại lệ, những «văn tuyển» này tiêu biểu cho những dòng
 ý kiến lớn mà tôi bắt gặp.
 Nỗi lo sợ chính quyền hiện hành, và cả sự cam chịu nữa
 "Tôi biết được những gì chú viết lên facebook, một khía cạnh nào đó,
 tôi là người Việt Nam, đang sống trong đất nước này, và dù tôi biết 
những gì chú đang muốn nói... nhưng xin lỗi vì tôi là người không liên 
can đến chính trị! Nên xin từ chối kết bạn cùng chú! Tôi không muốn bị 
phiền phức! Vì tôi chỉ là một công dân bình thường. Mặc dù tôi cũng là 
người chỉ muốn bảo vệ công lý!. ..Tôi không muốn những bài viết phản bác
 về chính quyền Việt Nam xuất hiện trên dòng cá nhân của tôi... 
 Những gì chú viết, suy nghĩ thực sự cháu hiểu hết, nhưng thưa chú, 
vì chú đang sống ở 1 đất nước khác chú ạ. Đôi khi trong cuộc sống, chúng
 ta cũng cần biết "chấp nhận", vì vốn dĩ cháu còn có người thân, bạn 
bè... một khía cạnh nào đó, cháu và chú là người nói lên sự thật, mặc dù
 có nhiều điều trong cuộc sống chúng ta cần phải bảo vệ chân lý. Tuy 
nhiên, họ sẽ chẳng cần biết chú làm gì, là ai, và cháu làm gì là ai thì 
cũng sẽ quy kết vào tội có âm mưu phản kháng lại chính quyền, đất nước. 
Không phải người Việt Nam hèn nhát, nhưng họ cũng chỉ vì cuộc sống mưu 
sinh cho bản thân và gia đình thôi chú ạ! Mong chú sống vui nhé!".
  Khước từ lịch thiệp hoặc thô bạo quá khứ của kẻ khác
  "Chú André Hồ Cương Quyết thân kính, nhìn cây "cờ" đó thấy muốn ói 
quá chú ơi! Cám ơn chú những bài viết hay. Nhưng mà chú quăng dùm cây 
"cờ" khốn kiếp đó, càng sớm càng tốt chú ơi".
 "Tên André Menras tự Hồ Cương Quyết, hãy chứng tỏ lòng yêu nước VN 
bằng cách công khai từ bỏ quốc tịch VC của mình, thừa nhận sai lầm chống
 phá VNCH, xin lỗi nhân dân miền Nam».
 Đảng, đó là dân tộc!
  "Thế này mà cũng được gọi là yêu nước á, yêu nước mà biểu tình đi 
chống lại các đường lối chính sách của Đảng không những thế mà còn nói 
xấu, bô kích Đảng".
 Nỗi sợ trả thù
 "Tôi là người dân thôi, tất nhiên tôi cũng muốn Dân Chủ. Tôi chẳng 
hiểu Hòa Hợp Hòa Giải là gì và ai chủ xướng. Nhưng chắc chắn một điều 
tôi và những người dân lành không cần những kẻ chỉ biết trả thù, và có 
tinh thần sắt máu giết chóc lên đất nước này. Chúng tôi đã quá đau khổ 
vì tham vọng của những kẻ điên cuồng tự khoác cho mình cái áo này áo nọ 
rồi. Sợ lắm cái kiểu như vầy: "Còn đứa nào còn mang ảo vọng hòa hợp hòa 
giải (HHHG) thì nên xách cổ ra treo hết (chỉ là một cách nói thôi hén). 
Cũng may cái đám HHHG đang chết già từ từ "Tưởng tượng họ mà nắm quyền 
thì cái đất nước này sẽ có một cuộc trả thù khủng khiếp".
 Những "dư luận viên" các cỡ săn đuổi trên FB
 "các bạn này toàn là dlv thôi, họ không chịu hiểu và không chịu đi 
tìm hiểu thì cũng vậy. Công việc của bọn họ là bẻ cong và che dấu những 
tội lỗi xâu xa, những sai trái mà đảng cs đang làm trên đất nước này nên
 mọi giải thích của bạn cũng chỉ là vô nghĩa với họ. Họ chính là những 
kẻ phản động hoặc kẻ tiếp tay cho phản động".
 "BỌN CHÓ !" (ngôn từ ưa dùng của nhóm VNTTT)
 Không một ai thoát cảnh săn phù thủy!
 "Đừng chup mũ. ..Chúng tôi không phải Việt Tân. ..Chúng tôi không 
phải là đảng phái nào khác trên thế giới... Chúng tôi là nhân dân VN 
trong hàng ngũ đảng cs nước ta... Chúng tôi không cần phải nhờ vào đế 
quốc Mỹ, chẳng bưng bô bán nước Tàu như các bạn... hèn hạ như các bạn. 
Nhân dân Việt Nam chúng tôi chắc chắn là sẽ thắng. ..!".
 Những lời cầu cứu rất cụ thể
 "Trang này là để tranh luận chứ ko phải là chửi nhau nhá.
 Xin xem xét và cứu giúp gia đình dân tộc bà Châu Thị Giá. Hiện cư 
ngụ tại tổ 17 - Ấp 03 Xã Xuân Hưng - Huyện Xuân Lộc - Tỉnh Đồng Nai. 
Đang bị bọn Cán Bộ Huyện Xuân Lộc - Tỉnh Đồng Nai trù dập đàn áp. Đi 
khiếu kiện mười mấy năm trời đất ở vẫn không có sổ đỏ (GCNQSDĐ). Trong 
thời gian gần đây một số Cán Bộ Huyện Xuân Lộc - Tỉnh Đồng Nai có thái 
độ hăm doạ đe doạ, đàn áp gia đình Dân Tộc Giá, có cho một người tên là 
An, có số điện thoại: 0974448722 xuống gặp gia đình bà Giá. Và có nói, 
nếu gia đình bà Giá còn đi khiếu kiện thì con cái của bà sẽ không được 
ăn, ở yên ổn. Trong vụ án khiếu kiện đất đai của bà Châu Thị Giá, có ông
 Chủ Tịch Huyện Xuân Lộc là ông Trần Anh Tuấn có số điện thoại: 
0913757111 một Chủ Tịch Huyện nhu nhược, đã để vụ việc khiếu kiện đất 
đai của gia đình Dân Tộc Chăm (Hồi Giáo Islam) đi khiếu kiện đất đai 
mười mấy năm trời đất ở chưa có sổ đỏ (GCNQSDĐ), một Chủ Tịch Huyện Xuân
 Lộc - Tỉnh Đồng Nai lãnh đạo nguyên cả một Huyện, mà chỉ có một mảnh 
đất tranh chấp giữa gia đình bà Châu Thị Giá và gia đình Võ Diạng mà 
phải gần mười lần đo đạc, có cả Địa Chính Tỉnh và Địa Chính Huyện, có cả
 Toà Án Huyện + Viện Kiểm Sát Huyện + ngay cả Chủ Tịch Huyện ông Trần 
Anh Tuấn xuống tại hiện trường đo đạc đất, nhưng khi đo xong đất vẫn 
không cắm được ranh mốc đất. Vậy không biết những cán bộ Huyện Xuân Lộc -
 Tỉnh Đồng Nai này có TRÌNH ĐỘ HỌC VẤN làm việc hay không mà Chính Phủ 
Nhà Nước Việt Nam vẫn cứ Bầu và để những Cán bộ được nêu trên làm việc, 
Đất Nước như vậy ?!".
 Thú thực là những điều đổi trao này làm tôi cảm động và cho tôi thấy
 quãng đường dài đất nước Việt Nam tội nghiệp còn phải đi. Trước hết, ta
 thấy là sau nhiều thế hệ, thì sự hằn thù vẫn còn đó nguyện vẹn, cái hằn
 thù ngày hôm qua lắm khi được nuôi dưỡng bởi cái hằn thù ngày hôm nay, 
thứ hằn thù sinh ra vì những đau khổ, những nhục mạ và những bất công mà
 nhân dân Việt Nam phải chịu đựng. Chắc chắn rồi, phe nào thì cũng có 
những "dư luận viên" (Tiếng Việt trong nguyên văn – ND) của mình,
 đó là những cá nhân hoặc những nhóm cá nhân, có khi chính thức có khi 
ngẫu nhiên. Mấy ông bà ấy quen thói dùng bạo lực ngôn từ, quen khiêu 
khích, họ là những chuyên gia chửi bới và vu khống. Có những người sống 
chuyên nghiệp nhờ cái việc làm bi thảm và vấy bẩn mình ấy. Không có chút
 vinh dự gì cho cái quyền lực trả tiền công cho những tên lưu manh trên 
mạng này, những con vẹt không hề biết mệt đang làm ô nhiễm bàn thờ của 
các giáo chủ "cộng sản" hoặc "chống cộng sản" của họ, tùy theo họ đang 
hầu hạ cho phe nào. Hạng này không đáng giá bao nhiêu, ngoại trừ việc 
nghe họ cao giọng để ta đo lường những gì họ phô bày ra, thấy được sức 
mạnh của những hành động và những ý tưởng thực sự dân chủ và đổi thay 
đang đe dọa chút chân lý tồi tàn họ đã được mớm cho, thứ chân lý áp đặt 
tuyệt đối và bất biến mà các vị ấy định đem ra để nuôi dưỡng và gây tê 
cho người dân của họ. Nhiều khi do thừa kế từ gia đình và cũng còn nhờ 
hưởng thụ một nền giáo dục đã được định dạng sẵn, các phe kình chống 
nhau tụ tập quanh các trục hận thù ấy đều hung hãn bám chặt vào lối diễn
 giải Lịch sử riêng của họ. Một thứ Lịch sử đã được cắt cúp tút tát cho 
vừa khổ, đã bị xóa, đã bị làm cho méo mó đi, đã bị "lãng quên", bị cắt 
bỏ mọi thứ gì có hại cho sự nhất quán mượt mà của các bài diễn văn chính
 trị họ đọc sao cho hợp tình thế và sao cho các giáo điều của họ không 
bị mất trong sáng.
 Ngược lại, điều đáng cho ta suy nghĩ, đó là những quan điểm của các 
công dân bình thường, họ rất đông, trong nỗi lo âu, trong hối hả, trong 
bất bình hoặc trong tuyệt vọng, nhưng luôn luôn trong bất bạo lực, họ 
đang kiếm tìm một lối thoát hữu ích cho các nỗi khổ đau cá nhân của 
riêng họ và của cả quốc gia dân tộc. Họ như thể những con tin vô tội nằm
 giữa hai bầy động vật chăn thả đang gầm gào như là đe dọa: "mọi kẻ nào 
không đi với ta đều là chống lại ta"... Điều khiến tôi đặc biệt quan tâm
 trong những xuất bản phẩm công khai và cả trong những cuộc "chat" kín 
đáo hơn, đó là mặt tâm lý, là những suy tư, những câu hỏi, những âu lo, 
những lời kêu gọi cầu cứu của những con người bình thường ấy, những bạn 
trẻ, và trước hết là những người sống bên trong Việt Nam. 
 Nhu cầu cấp bách đòi thay đổi và nỗi lo trước sự đổi thay đó
 Nhận xét thứ nhất: những tiếng nói từ nơi xa đó, thường khi ký tên 
giả, chứng tỏ là mỗi người tùy theo cách thức riêng đều có một nhu cầu 
cấp bách muốn thay đổi đồng thời vẫn lo sợ sự thay đổi ấy: "Loại trừ một
 nền độc tài này, rồi liệu có rơi vào một nền độc tài khác không?" Hỡi 
ôi, đó lại là câu hỏi rất chính đáng, cứ xem cái giọng điệu và cái quá 
khứ của đôi ba «nền dân chủ» cực đoan thì biết. Một xác tín ban đầu xuất
 hiện bao giờ cũng rất sáng sủa trong các cuộc đổi trao đó: những người 
đang giương cao ngọn cờ của chế độ cũ không có một mảy may cơ hội quay 
trở lại. Nhân dân Việt Nam đã đóng góp quá nhiều cho cái bạo lực của nền
 «tự do» mà họ muốn xác lập lại rồi. Và những lời kêu gọi chém giết và 
báo thù chẳng có gì khiến họ yên tâm hết. Thậm chí họ còn có khuynh 
hướng đẩy tới gần hơn với chính quyền đương thời những ai có thể có 
khuynh hướng rời xa chính quyền ấy. 
 Những đối kháng chống Bắc Kinh hướng đến chống lại chính Đảng CS Việt Nam
 Một nhận xét nữa: mặc cho Đảng cộng sản cố công cố sức bóp nghẹt 
thông tin nói chung, và đặc biệt là thông tin về chủ nghĩa bành trướng 
Bắc Kinh, vấn đề này vẫn là điều được quan tâm nhất hạng. Còn quan tâm 
hơn là chuyện tham nhũng trong Đảng, chuyện chiếm đất của nông dân. Tất 
thảy những tìm tòi nhung nhúc tính sáng tạo gần đây từ những bộ óc thông
 minh của ĐCS VN để giảm thiếu hết sức, thậm chí để ngăn chặn những cuộc
 tưởng niệm lịch sử các nạn nhân Việt Nam của bành trướng Tàu chỉ càng 
làm khơi dậy những câu hỏi, những nghi ngờ của nhân dân về tính dân tộc 
của cái đảng ấy, và từ đó, đặt lại những câu hỏi về tính chính danh của 
cái đảng đó. Những hành động phá hoại gây phẫn nộ của đảng chỉ càng nuôi
 dưỡng và củng cố vững chắc tình cảm yêu nước và một sự khinh bỉ thực sự
 đối với một cái đảng cứ muốn mình là kẻ dẫn đạo song lại đang tự hạ 
mình xuống thực hiện những hành động lố bịch đến thế. Về cơ bản, chính 
sách tích cực hợp tác của đảng này với cuộc xâm lăng của Trung Hoa đang 
làm kết tinh một lòng oán giận với đảng, một sự chối bỏ ngày một to lớn 
đối với cái đảng ấy. Chính sách của Đảng ta làm gắn chặt đảng đó vào thể
 chế của cái Đảng Lạ. Đến độ là những chống đối ban đầu chỉ là chống lại
 các cuộc xâm lăng của Bắc Kinh, thậm chí còn có thể đem lại chút uy tín
 cho Đảng cộng sản nữa nếu đảng này để cho nhân dân bày tỏ các tình cảm 
đó một cách tự do, về sau đã có khuynh hướng rõ ràng chống lại chính 
Đảng CS Việt Nam. Và nhất là chống lại các người lãnh đạo đảng này, vì 
có những đảng viên của Đảng này đã bỏ đảng và khước từ mọi hoạt động 
trong đảng. Nói chung, Facebook khẳng định điều đó, rằng với nhiều người
 Việt Nam, việc chống đối Bắc Kinh cũng là chống đối đảng cộng sản đang 
cầm quyền, và ủng hộ đảng cộng sản có nghĩa là chấp nhận sự đô hộ của 
Bắc Kinh.
 Những lời kêu cứu
 Vô số điều khẩn cầu, lắm khi tuyệt vọng, và bao giờ cũng chân thành 
đến là cảm động, mà tôi nhận được từ nhiều tỉnh khác nhau của Việt Nam, 
muốn tôi giúp thông tin rộng rãi những cảnh bị công an quấy đảo, bị hành
 hạ thể xác, bị cướp bóc tài sản, đã để lại trong tôi một vị đắng vì 
thấy mình bất lực và vô cùng phẫn uất. Tôi không có đủ lực để giúp đỡ. 
Tôi chỉ có thể công bố các thông tin mà tôi cho là có thực và để bạn đọc
 xác minh. Phần lớn các sự việc đó đều cho thấy là đã diễn ra chính xác.
 Trong các vụ việc đó cũng thấy các nạn nhân khốn khổ đã phải chịu cảnh 
đau khổ kép ra sao. Đó không chỉ là những nạn nhân vô tội, những nạn 
nhân thực sự của một nên độc tài cảnh sát trị, một nền tư pháp tai bị 
điếc, và một tình trạng tham nhũng hủ bại đủ sức hành xử bạo lực ở mức 
độ cùng cực, mà hơn thế, khi các nạn nhân ấy cả gan làm cho mọi người 
nghe rõ tiếng kêu đau khổ và hoảng loạn của mình, thì họ lại bị đối xử 
như là những kẻ đang làm công việc tuyên truyền lật đổ bị thao túng vì 
đống tiền từ bên Ngoài. Thật rất là đáng lo ngại khi ta biết rằng những 
con người đang cất tiếng nói công khai ấy chỉ là một thiểu số hết sức bé
 nhỏ các công dân bị lăng nhục, những con người vào được mạng internet 
và dám lên tiếng dù biết rằng họ bị kiểm soát rất gắt gao. 
 Hòa giải phản dân tộc: Đào kép cũ?
 Tóm lại, thông qua từng lời của «những lời thủ thỉ» đó, tôi lường 
được rõ ràng hơn cái cơ chế hung ác quỷ quyệt của cái ê-tô phản dân chủ 
và điên loạn đang siết chặt nhân dân Việt Nam. Mỗi hành động xâm hại 
phản dân chủ từ phía các lực lượng công an cảnh sát mật vụ của chế độ 
hiện thời lại vang vọng đi và tạo thêm những tiếng kêu cứu của những nạn
 nhân, đến lượt họ lại nuôi dưỡng những lời kêu gọi hận thù từ phía 
những phần tử cực đoan đang tuyên ngôn sẽ phục hồi nền áp chế xưa, cái 
vang vọng hận thù này đến lượt nó lại được chế độ hiện thời dùng làm cái
 cớ về sự đe dọa của các "thế lực phản động từ bên ngoài" và gia tăng 
các hành động đàn áp trong nước nhân danh sự bình ổn, nhân danh an ninh 
quốc gia, nhân danh việc bảo vệ Nhà nước, bảo vệ các quyền lợi quốc 
gia... qua việc tôn trọng quá khứ. 
 Bất cần phải tìm hiểu cho kỹ hiện thời trong tình cảnh quốc gia lâm 
nguy thì quả trứng hay con gà đã khởi đầu cái chuỗi xoay vòng ấy: hai 
cực đang nuôi dưỡng lẫn nhau như những kẻ đồng lõa khách quan của cảnh 
khốn cùng về vật chất và diệt trừ tự do đó. Hình như cả hai phía ấy đều 
tuyệt nhiên không muốn chấm dứt những thống khổ của các công dân mà họ 
đang bày trong các cửa hiệu của mình, và cũng chẳng bên nào tỏ ra lo 
lắng cho việc cứu nguy đất nước. Họ ở rất xa với những đau khổ của người
 dân, họ an nhàn bám chặt vào các địa vị ở hai bên chiến hào đối địch có
 đệm êm và máy lạnh, để rồi từ các vị trí đó mà làm cho chia rẽ ngày 
càng chia rẽ trầm trọng, mà nhen lửa ở cả hai phía, mà cố tình ngăn cản 
cuộc hòa giải hòa hợp dân tộc và đẩy đất nước vào cái bụng đang đói của 
ngoại bang, vào khốn cùng và vào viễn cảnh những chuyện bạo lực. 
 Một bạn trên Facebook bảo tôi: "Ai gieo gió thì gặt bão". Có thể như
 vậy. Nhưng nhân dân là người mất nhiều hơn cả khi có bạo lực. Bao giờ 
thì những người khiêm nhường nhất cũng trả giá cao nhất cho những trận 
cuồng phong lịch sử ấy. 
 Một «bạn Facebook» khác đã chia sẻ với tôi tình cảm của mình được 
tôi hiểu như sau: "Trong bối cảnh kinh hoàng đó, ở một phía này, những 
kẻ giật dây trong bóng tối thì vẫn yên thân tại cái quốc gia tiếp nhận 
họ nơi họ đã sinh sống ổn định, thường khi đó là nơi ở thái bình mãi bờ 
bên kia đại dương. Còn ở phía kia, bọn giật dây ấy sẽ hạ cánh yên lành 
sau những ngân khoản sụ đang đợi họ tại chính những xứ sở «phản động» sẽ
 đón tiếp họ. Cũng rất có thể, mà điều đó đã nhỡn tiền rồi, những "kẻ 
thù không đội trời chung" sẽ lại chung tay mở một ngôi hàng trong
 cùng một công ty đa quốc gia, con cái của bọn họ lại cùng học tại cùng 
những ngôi trường có giá nhất và chiều chiều chúng nháy mắt chào nhau 
theo cùng cung cách hiểu ngầm rồi cùng gặp gỡ nhau tại một dạ hội cực kỳ
 sang trọng. Thật là một viễn cảnh đẹp của sự hòa giải phản dân tộc đang
 diễn ra cụ thể rồi trong những đại áp-phe chung lưng đấu cật, dù có 
cung khai ra hoặc không cung khai ra thì cũng thế mà thôi... 
 Bất kể thế nào, mặc cho nạn khủng bố bằng ngôn từ đang được ra sức 
tiến hành bởi bàn tay của những cá nhân hoặc những nhóm cá nhân, tôi vẫn
 muốn làm yên lòng các dư luận viên như sau: họ vẫn còn công việc để 
làm! Tôi cũng sẽ tiếp tục nghe «những lời thủ thỉ» sạch sẽ và lương 
thiện trong cung cách đổi trao thông tin và ý kiến. Vì tôi bao giờ cũng 
tin chắc rằng cứ kiên trì nói và hành động, cuối cùng chúng ta sẽ đoàn 
kết được và lắng nghe nhau. Ngay cả những anh điếc đặc cũng vậy!
 A.M. – H.C.Q.
Phạm Toàn dịch
Phạm Toàn dịch
  -------------------------
 Bản tiếng Pháp: 
  Voyage dans Facebook: confidences à bâtons rompus sur la réconciliation nationale et la tolérance. 
 Ah, la réconciliation nationale ! Pour la plupart: parcours du 
combattant, acrobatie sans filet, terrain miné, mission impossible, 
grande illusion, chimère lointaine... Pour d'autres: grand danger ou 
grande occasion, complot absolument à éviter ou opportunité personnelle à
 saisir, pouvoir envolé ou pouvoir récupéré.  On en parle depuis les 
accords de Paris. Plus de 40 ans de vœux pieux. Pourtant, sans elle, 
difficile d'échapper aux appétits chinois, pas de réel avenir face au 
défi de développement moderne, durable et sain auquel le Vietnam est 
confronté. 
 Lorsque l'on veut vraiment se réconcilier, il semble évident que 
chaque partie doive commencer par accepter l'autre tel qu'il est, 
porteur d'un passé qu'il a ou qu'il n'a pas choisi, en finir avec le 
crime de curriculum vitae. Même si ce passé a gravement atteint ce que 
l'on a de plus cher. Même si ce passé a détruit une partie de sa vie 
et/ou celle de ses êtres chers. Ce premier pas exige des valeurs 
humaines et patriotiques exceptionnelles. Il exige aussi une vision sage
 et lucide de l'avenir, une ouverture d'esprit et de cœur dont sont 
incapables les cerveaux indigents les cœurs desséchés et les appétits 
personnels. 
 Les petites voix de Facebook
 Suite à une immersion "de terrain" de quelques mois dans Facebook, à
 l'écoute de ce que j'appellerai "les petites voix ", et avant quelques 
mots de commentaire, permettez-moi de vous livrer pêle-mêle un florilège
 de morceaux choisis publics dont la lecture ne m'a pas incité à 
l'enthousiasme. Loin d' être des exceptions,  ils représentent les 
grands courants d'opinion que j'ai rencontrés.
 La crainte,  la peur du pouvoir actuel...mais aussi la résignation.
 "Tôi biết được những gì chú viết lên facebook, một khía cạnh nào đó,
 tôi là người Việt Nam, đang sống trong đất nước này, và dù tôi biết 
những gì chú đang muốn nói...nhưng xin lỗi vì tôi là người không liên 
can đến chính trị! Nên xin từ chối kết bạn cùng chú! Tôi không muốn bị 
phiền phức ! Vì tôi chỉ là một công dân bình thường. Mặc dù tôi cũng là 
người chỉ muốn bảo vệ công lý!. ..Tôi không muốn những bài viết phản bát
 về chính quyền Việt Nam xuất hiện trên dòng cá nhân của tôi... Những gì
 chú viết, suy nghĩ thực sự cháu hiểu hết, nhưng thưa chú, vì chú đang 
sống ở 1 đất nước khác chú ạ. Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta cũng cần
 biết "chấp nhận", vì vốn dĩ cháu còn có người thân, bạn bè... 1 khía 
cạnh nào đó, cháu và chú là người nói lên sự thật, mặc dù có nhiều điều 
trong cuộc sống chúng ta cần phải bảo vệ chân lý. Tuy nhiên, họ sẽ chẳng
 cần biết chú làm gì, là ai, và cháu làm gì là ai thì cũng sẽ quy kết 
vào tội có âm mưu phản kháng lại chính quyền, đất nước. Không phải người
 Việt Nam hèn nhát, nhưng họ cũng chỉ vì cuộc sống mưu sinh cho bản thân
 và gia đình thôi chú ạ! Mong chú sống vui nhé!"
 La négation déférente ou violente du passé de l'autre
 "Chú André Hồ Cương Quyết thân kính, nhìn cây "cờ" đó thấy muốn ói 
quá chú ơi! Cám ơn chú những bài viết hay. Nhưng mà chú quăng dùm cây 
"cờ" khốn kiếp đó, càng sớm càng tốt chú ơi."
 " Tên André Menras tự Hồ Cương Quyết, hãy chứng tỏ lòng yêu nước VN 
bằng cách công khai từ bỏ quốc tịch VC của mình, thừa nhận sai lầm chống
 phá VNCH, xin lỗi nhân dân miền Nam. »
 Le parti, c'est la nation !
 "Thế này mà cũng được gọi là yêu nước á, yêu nước mà biểu tình đi 
chống lại các đường lối chính sách của Đảng không những thế mà còn nói 
xấu, bô kích Đảng."
 La peur d'un retour vengeur:
 "Tôi là người dân thôi, tất nhiên tôi cũng muốn Dân Chủ. Tôi chẳng 
hiểu Hòa Hợp Hòa Giải là gì và ai chủ xướng. Nhưng chắc chắn một điều 
tôi và những người dân lành không cần những kẻ chỉ biết trả thù, và có 
tinh thần sắt máu giết chóc lên đất nước này. Chúng tôi đã quá đau khổ 
vì tham vọng của những kẻ điên cuồng tự khoác cho mình cái áo này áo nọ 
rồi. Sợ lắm cái kiểu như vầy: "Còn đứa nào còn mang ảo vọng hòa hợp hòa 
giải (HHHG) thì nên xách cổ ra treo hết (chỉ là một cách nói thôi hén. )
 Cũng may cái đám HHHG đang chết già từ từ " Tưởng tượng họ mà nắm quyền
 thì cái đất nước này sẽ có một cuộc trả thù khủng khiếp"
 Les "dư luận viên" de tous poils chassent sur FB
 "các bạn này toàn là dlv thôi, họ không chịu hiểu và không chịu đi 
tìm hiểu thì cũng vậy. Công việc của bọn họ là bẻ cong và che dấu những 
tội lỗi xâu xa, những sai trái mà đảng cs đang làm trên đất nước này nên
 mọi giải thích của bạn cũng chỉ là vô nghĩa với họ. Họ chính là những 
kẻ phản động hoặc kẻ tiếp tay cho phản động."
 "BỌN CHÓ !" (expression favorite d'un groupe VNTTT)
 Personne n'est à l'abri de la chasse aux sorcières !
 "Đừng chup mũ. ...Chúng tôi không phải VIet Tan. .Chúng tôi không 
phải là đảng phái nào khác trên thế giới...Chúng tôi là nhân dân VN 
trong hàng ngũ đảng cs nước ta... Chúng tôi không cần phải nhờ vào đế 
quôc Mĩ..chẳng bưng bô bán nước Tàu như các ban...hen hạ như các bạn. 
Nhân dân viêtnam chúng tôi chắc chắn là sẽ thắng. .!"
 Des appels au secours très concrets.
 "Trang này là để tranh luận chứ ko phải là chửi nhau nhá
 Xin xem xét và cứu giúp gia đình dân tộc bà Châu Thị Giá.  Hiện cư 
ngụ tại tổ 17 - Ấp 03 Xã Xuân Hưng - Huyện Xuân Lộc - Tỉnh Đồng Nai.  
Đang bị bọn Cán Bộ Huyện Xuân Lộc - Tỉnh Đồng Nai trù dập đàn áp.  Đi 
khiếu kiện mười mấy năm trời đất ở vẫn không có sổ đỏ (GCNQSDĐ).  Trong 
thời gian gần đây một số Cán Bộ Huyện Xuân Lộc - Tỉnh Đồng Nai có thái 
độ hăm doạ đe doạ,  đàn áp gia đình Dân Tộc Giá, có cho một người tên là
 An,  có số điện thoại: 0974448722 xuống gặp gia đình bà Giá. Và có nói,
  nếu gia đình bà Giá còn đi khiếu kiện thì con cái của bà sẽ không được
 ăn,  ở yên ổn.  Trong vụ án khiếu kiện đất đai của bà Châu Thị Giá,  có
 ông Chủ Tịch Huyện Xuân Lộc là ông Trần Anh Tuấn có số điện thoại:  
0913757111 một Chủ Tịch Huyện nhu nhược,  đã để vụ việc khiếu kiện đất 
đai của gia đình Dân Tộc Chăm (Hồi Giáo Islam) đi khiếu kiện đất đai 
mười mấy năm trời đất ở chưa có sổ đỏ (GCNQSDĐ),  một Chủ Tịch Huyện 
Xuân Lộc - Tỉnh Đồng Nai lãnh đạo nguyên cả một Huyện,  mà chỉ có một 
mảnh đất tranh chấp giữa gia đình bà Châu Thị Giá và gia đình Võ Diạng 
mà phải gần mười lần đo đạc,  có cả Địa Chính Tỉnh và Địa Chính Huyện,  
có cả Toà Án Huyện + Viện Kiểm Sát Huyện + ngay cả Chủ Tịch Huyện ông 
Trần Anh Tuấn xuống tại hiện trường đo đạc đất,  nhưng khi đo xong đất 
vẫn không cắm được ranh mốc đất.  Vậy không biết những cán bộ Huyện Xuân
 Lộc - Tỉnh Đồng Nai này có TRÌNH ĐỘ HỌC VẤN làm việc hay không mà Chính
 Phủ Nhà Nước Việt Nam vẫn cứ Bầu và để những Cán bộ được nêu trên làm 
việc,  Đất Nước như vậy ? !. "
 J'avoue que ces échanges me remuent et me montrent la longueur du 
chemin à parcourir pour le pauvre Vietnam. On constate d'abord qu' après
 plusieurs générations, la haine est toujours là, celle du passé souvent
 nourrie par celle du présent, née des douleurs, des humiliations et des
 injustices imposées au peuple du Vietnam. Bien sûr, chaque camp a ses 
"dư luận viên ", individus ou groupes d'individus, officiels ou 
improvisés. Ces coutumiers de la violence des mots, de la provocation, 
ces spécialistes de l'insulte et de la calomnie. Certains professionnels
 vivent de cette triste et salissante besogne. Ce n'est pas à l'honneur 
du pouvoir qui paie ces voyous du net, inlassables perroquets qui 
polluent la toile de leurs pontifes " communistes " ou " 
anticommunistes" selon le camp qu'ils servent. Ils ne présentent que peu
 d'intérêt,  sinon qu'à la vigueur de leur ton, on peut mesurer les 
avancées, la force des actions et des idées réellement démocratiques et 
de changement qui menacent la piètre vérité prémâchée, voulue absolue et
 immuable, dont ces messieurs veulent nourrir et anesthésier leur 
peuple. Souvent par héritage familial et aussi par l'éducation formatée 
qu'ils ont subie, les blocs ennemis qui s'agglomèrent autour de ces axes
 de la haine s'accrochent farouchement à leur version de l'Histoire. Une
 Histoire retouchée sur mesure, effacée, défigurée, "oubliée", amputée 
de tout ce qui nuit à la cohérence lisse de leur discours politique du 
moment et à la pureté de leur dogme.
 Par contre, ce qui mérite réflexion, ce sont les points de vue 
exprimés par les citoyens ordinaires, largement majoritaires, qui 
cherchent dans l'inquiétude, l'impatience, l'indignation ou le 
désespoir, mais toujours dans la non violence, une issue salutaire à 
leurs malheurs personnels et à ceux de la nation. Sortes d'otages 
innocents entre les deux hordes qui vocifèrent comme une menace: " tous 
ceux qui ne sont pas avec nous sont contre nous "... Ce qui m'a 
intéressé essentiellement dans les publications mais aussi dans les 
"chats" plus confidentiels, c'est la psychologie, les réflexions, les 
interrogations, les craintes, les appels au secours de ces gens 
ordinaires, des jeunes, d'abord à l'intérieur du pays. 
 Besoin pressant de changement et crainte de ce changement
 Première constatation: ces paroles lointaines, souvent sous un nom 
d'emprunt, témoignent,  chacune à sa façon, d'un besoin pressant de 
changement en même temps que d'une crainte de ce changement: " Pour se 
débarrasser d'une dictature, ne va-t-on pas tomber dans une autre?". 
Question très légitime, hélas, vu le ton et le passé de certains 
"démocrates" extrêmes. Une certitude apparaît d'abord très clairement 
dans les échanges:  ceux qui brandissent le drapeau de l'ancien régime 
n'ont aucune chance de retour. Le peuple vietnamien n'a déjà que trop 
donné à la violence de la "liberté " qu'ils proposent de rétablir. Et 
les appels au meurtre et à la vengeance n'ont rien de rassurant. Ils 
tendraient même à rapprocher du pouvoir actuel ceux qui auraient 
tendance à s'en éloigner. 
 Les résistances contre Pékin s'orientent contre le Parti communiste vietnamien lui-même.
 Autre constatation: malgré les efforts de la part du parti 
communiste pour étouffer l'information en général, et en particulier 
celle concernant l'expansionnisme de Pékin, cette question est bien au 
centre de tous les intérêts. Bien avant les questions de la corruption 
dans le Parti, et de la confiscation des terres paysannes. Toutes les 
récentes trouvailles, fourmillantes de créativité, commises par les 
brillants cerveaux du PCV pour minimiser voire à empêcher les 
commémorations historiques des victimes vietnamiennes de l'expansion 
chinoise n'ont fait que raviver les interrogations populaires, les 
doutes sur le caractère national de ce parti et, par là même, sur sa 
légitimité. Ces outrancières opérations de sabotage, n' ont fait que 
nourrir et raffermir le sentiment patriotique et un réel mépris à 
l'égard d'un parti qui se veut dirigeant et qui s'abaisse à de si 
ridicules actions. C'est essentiellement la politique activement 
collaborationniste de ce parti vis à vis de l'agression chinoise qui est
 entrain de cristalliser contre lui un énorme ressentiment, une sorte de
 rejet grandissant. Elle le cantonne au statut de Parti de l'Etranger. 
Si bien que les résistances qui s'exprimaient au départ contre les 
agressions de Pékin et qui auraient pu même redonner un peu de prestige 
au Parti communiste si celui-ci les avait laissé s'exprimer librement, 
ont nettement tendance à s'orienter contre le Parti communiste 
vietnamien lui-même. Et surtout contre ses dirigeants puisque certains 
membres de ce Parti l'ont quitté ouvertement et que d'autres ont renoncé
 à toute activité interne. En somme, facebook le confirme, pour beaucoup
 de vietnamiens, résister à Pékin c'est résister contre le parti 
communiste au pouvoir et soutenir le parti communiste, c'est accepter la
 domination de Pékin.
 Les appels au secours
 Les nombreuses sollicitations, quelquefois pleines de détresse, 
toujours émouvantes de sincérité, que j'ai reçues de différentes 
provinces du Vietnam pour aider à médiatiser des situations 
d'harassement policier, de maltraitance physique, de dépouillement de 
biens m'ont laissé un goût amer d'impuissance et beaucoup d'indignation.
 Je n'ai pas le pouvoir d'aider. Seulement de publier les informations 
qui me paraissent réelles et de demander aux lecteurs de vérifier. La 
plupart de ces faits se sont avérés exacts. Ils m'ont confirmé également
 la terrible double peine des malheureuses victimes. Non seulement ce 
sont les victimes innocentes, bien réelles, d'une dictature policière, 
d'une justice sourde et d'une corruption capables d'une violence extrême
 mais,  de surplus, quand elles osent faire entendre leur douleur et 
crier désarroi, elles sont traitées comme des agents d'une propagande 
subversive manipulée par l'Etranger. Très inquiétant quand on sait que 
les personnes qui s'expriment ne constituent que l'infime minorité des 
citoyens outragés, ceux qui ont accès à internet et qui osent parler 
sachant qu'ils sont sous haute surveillance. 
 Réconciliation antinationale: bonnets blancs, blancs bonnets?
 En résumé, à travers chacune de ces "petites voix" j'ai mieux mesuré
 le mécanisme infernal de cet étau antidémocratique et dément qui 
enserre le peuple vietnamien. Chaque action d'agression antidémocratique
 de la part des forces de police du régime actuel alimente en écho les 
appels au secours des victimes qui à leur tour nourrissent les appels à 
la haine de la part des extrémistes qui prônent le retour de l'ancienne 
oppression, écho de haine qui sert à son tour de prétexte au régime 
actuel pour brandir la menace des "forces réactionnaires de l'Etranger" 
et multiplier ses actions de répression à l'intérieur du pays au nom de 
la stabilité, de la sécurité nationale,  de la préservation de l'Etat, 
des intérêts nationaux...du respect du passé. Peu importe aujourd'hui, 
dans une situation de danger national, de savoir qui, de la poule ou de 
l'œuf, a commencé le cycle: les deux extrêmes se nourrissent 
mutuellement comme des complices objectifs de cette misère matérielle et
 liberticide.  Les deux ne semble absolument pas vouloir en finir avec 
les malheurs des citoyens dont ils nourrissent leur boutique ni se 
préoccuper du salut du pays. Loin des souffrances populaires, ils 
campent confortablement dans leurs positions de tranchée feutrées de 
moquette et air conditionnées, à partir desquelles ils aggravent les 
divisions, les fossés, attisent les feux, empêchent délibérément la 
réconciliation, la cohésion nationale et livrent le pays aux appétits 
étrangers, à la misère et à la perspective d'épisodes violents. Un 
interlocuteur de Fb me disait: " Qui sème le vent récolte la tempête".  
Peut-être. Mais c'est le peuple qui a le plus à perdre de la violence. 
Ce sont toujours les plus humbles qui paient le lourd tribu à ces 
tempêtes historiques. Un autre "ami FB" me faisait part de son sentiment
 que je traduirai ainsi: "Dans cette terrible perspective, ceux qui 
tirent les ficelles resteront,  pour les uns, bien à l'abri dans le pays
 d'accueil où ils sont déjà installés, souvent outre-pacifique. Pour les
 autres, ils atterriront bien à l'abri derrière l' opulent compte 
bancaire qui les attend dans le pays "réactionnaire" qui les 
accueillera. Il se peut même, cela s'est déjà vu, que les "ennemis 
mortels" se retrouvent actionnaires dans la même multinationale, qu'ils 
aient leurs enfants dans les mêmes meilleures écoles et se saluent le 
soir avec le même sourire entendu en allant se montrer au même gala 
chic. Belle perspective de réconciliation antinationale qui se concrétise déjà dans certains grands business communs, avouables ou non... 
 Quoiqu 'il en soit, malgré le terrorisme des mots, les attaques 
d'individus ou de groupes, je rassure les DLV: ils auront encore du 
travail ! Je continuerai avec " les petites voix" propres et honnêtes ce
 genre de communication, d'échange d'informations et d'opinions. Car je 
suis toujours convaincu qu 'à force de parler et d'agir, on finit par se
 réunir et être entendu. Même par les sourds !
 
