Nguyễn Đức Quốc      
 
              
 
        
    
    
Trước hết tôi xin cám ơn những ai đã từng quan tâm giúp đỡ, ủng hộ 
và đặc biệt những người đã từng kề vai sát cánh với  tôi và những người 
bạn của tôi trong suốt thời gian vừa  qua.
Tôi rất vui khi mỗi ngày lại có thêm nhiều người ủng hộ ace đấu 
tranh, và nhiều người  đã và đang dần bước qua sự sợ hãi để can đảm nói 
lên tiếng nói của mình, chỉ ra những cái sai, cái xấu... Và sự độc tài 
lãnh đạo của nhà cầm quyền csvn cho hiện tình đất nước việt nam hiện 
nay.
Kính thưa quý cô, chú, bác, anh chị và các bạn. Dân gian việt nam có 
câu: “sự thật mất lòng”. Xong, theo tôi những gì mà chúng ta đã từng lên
 tiếng, đã từng dấn thân, đã từng đấu tranh... chúng ta đều khao khát 
một điều đó là “sự thật”. Vì thế tôi muốn được chia sẻ với mọi người về 
sự thật mà tôi đã trải nghiệm, ngửi, nếm  trong thời gian qua.
Nhận thấy khi dấn thân đấu tranh, hầu như ai cũng đã bất chấp mọi trở
 ngại trong cuộc sống, có không ít ace đã tan gia bại sản trên con đường
 mình đã chọn, hầu mong sớm có tự do, dân chủ cho mọi người là đồng bào 
dân tộc việt nam.
Từ trước đến nay, tôi biết có không ít người đã cam chịu cảnh tù đày,
 chết chóc, đàn áp, sách nhiễu đủ điều, xong những người đó đã vượt qua 
tất cả để ngày hôm nay chúng tôi những người con, người cháu , người em 
của họ nhìn vào những tấm gương anh dũng đó mà không thấy hổ thẹn, khi 
mình đi theo con đường mà họ đã đi, nếm mùi mà họ đã nếm. Hy vọng cho 
đất nước sớm có được nền dân chủ tự do, cho công lý được ngự trị, và 
nhân quyền được tôn trọng trên toàn cõi đất nước việt nam chúng ta.
Trước đây khi còn đơn độc một mình để đấu tranh, tôi rất lo, buồn vì 
bên cạnh mình không có ai để chia sẻ, tâm sự và đồng cảm để họ thấu hiểu
 được những ước mơ của mình. 
Giờ đây khi bên cạnh mình đã có nhiều người ủng hộ, quen biết, đồng 
hành... Nhưng  tôi càng lo, buồn nhiều hơn nữa vì những lý do mà tôi  
chia sẻ dưới đây để mọi người thông cảm cho những nguyện vọng được đoàn 
kết, yêu thương và nâng đỡ nhau khi dấn thân đấu tranh. Vì thế tôi luôn 
lên án một điều đó là sự "chia rẻ”

(ảnh minh họa)
Số người này tuy ít, nhưng theo tôi họ đã làm hoen ố sự đoàn kết, 
niềm tin tưởng cho những ai đang dỏi theo và đồng hành với những người 
đấu tranh cho công lý, dân chủ và nhân quyền. 
Trong thời gian qua khi đi tham dự những  buổi tưởng niệm tôi nhận 
thấy có một vài người mà tôi nhìn họ dấn thân rất hết mình, khi nào họ 
cũng tiên phong trong những lần xuống đường, tôi rất vui vì được đồng 
hành với họ, tôi rất hãnh diện vì được làm bạn với họ. Xong, một điều 
tôi lại rất thất vọng về họ là sự “chia rẽ”, sự nghi ngờ thậm chí họ đã 
làm cho những người khác tin vào hình ảnh  sự dấn thân mạnh mẽ của họ mà
 sinh ra sự nghi ngờ chia rẽ với những anh em đấu tranh khác.
Chúng ta là những con người đấu tranh và chúng ta đang đấu tranh để 
làm gì? Chúng ta đấu tranh để đòi quyền lợi cho cá nhân, gia đình hay 
cho đất nước, đồng bào dân tộc việt nam?
Mục đích tôi cũng như mọi người đang đấu tranh là gì? Theo tôi, tôi 
đang đấu tranh chống lại sự bất công, chống lại sự độc tài... Tôi đấu 
tranh để đòi công lý, công bình và sự thật, đấu tranh đòi lại cho quyền 
con người  của tôi của toàn thể dân tộc việt nam đã bị tước đoạt trong 
suốt thời gian dài gần 70 năm ở miền bắc và gần 40 năm ở miền nam.
Tôi tin một điều những người thực sự dấn thân đấu tranh, họ rất cần 
sự ủng hộ, đồng hành hay ngay cả lời cầu nguyện của mọi người, để họ 
thêm sức mạnh thêm can đảm.
Xong, một điều đáng buồn nhất là những ai vẫn còn mang cái “tôi” 
trong mình, và luôn bảo thủ với cái “tôi” của mình,  không thể nào tôi 
tin họ là  những người đấu tranh cho đất nước, cho đồng bào, theo tôi họ
 chỉ đấu tranh cho một lý do nào đó của bản thân họ hay gia đình họ.
Khi tôi không thích một ai đó trong cuộc sống, tôi lại cho họ là an 
ninh, là mật vụ khi họ đồng hành đấu tranh với mọi người cho sự nghiệp 
chung, rồi những ai gần gũi với người tôi không thích đó lại là cái gai 
trong mắt tôi, tôi muốn người đó phải về phía tôi để loại những người mà
 tôi không thích ra khỏi cuộc chơi.
Theo tôi, nếu tôi như vậy là tôi đã lầm to, vì mọi người ai cũng biết
 cộng sản họ là độc tài, bất công, không tôn trọng sự thật, không tôn 
trọng quyền con người của đồng bào dân tộc việt nam.
Tôi nghĩ, những người đấu tranh có hiểu biết không những kêu gọi 
người dân như chúng ta đứng lên đấu tranh mà còn  mời gọi ngay cả những 
người là công an, bộ đội hay đảng viên cộng sản đứng lên đấu tranh để 
chống lại bất công, chông lại độc tài..v.v...
Tôi rất cảm phục những ai can đảm, tôi cũng phải cảm thông cho những 
ai nhát đảm và sợ sệt, tôi  ủng hộ những ai đồng chí hướng với mình, vì 
ơn trời ban cho mỗi người một ơn khác nhau, nên có người can đảm người 
nhát đảm là điều tất nhiên. Khi người anh em nào đó không can đảm thì 
tôi cho họ là an ninh, là mật vụ thì tôi quả là sai lầm.
Nếu tôi cứ đòi hỏi người khác được như tôi, phải can đảm, phải hành 
động như tôi phải tiên phong trong những cuộc xuống đường thì đây chính 
là đường đưa tôi đến với tội ác, đẩy người khác vào sự hiểm nguy, vì khả
 năng trời ban cho họ chỉ giới hạn...
Những gì tôi viết ra đây mong được ai đó sẽ nhận ra và hãy từ bỏ 
những ý định chia rẽ, gây ảnh hưởng đến uy tín của nhiều người, của 
phong trào. Khi tôi tự chỉ trích người này người kia là an ninh, là mật 
vụ vì họ không can đảm như tôi hay họ là người có nhiều điểm không phù 
hợp với tôi  trong cuộc sống hay một lý do nào đó..
Nếu tôi cố tình  tìm mọi cách để trù dập một trong những anh em đấu 
tranh, gây chia rẽ giữa họ và những anh em khác, như vậy tôi phải nhận 
ra rằng mình còn độc tài hơn cả cộng sản.
Qua đây, tôi xin cám ơn tất cả mọi người đã đọc hết những trang thư 
này. Mong rằng tất cả vì đại cuộc, chúng ta hãy xua tan những ích kỹ cá 
nhân để xây dựng sự đoàn kết, yêu thương và hỗ trợ nhau trong những 
người đấu tranh trên mọi nẻo đường, mong rằng việt nam sớm có nền dân 
chủ để mọi người được sớm  thấy niềm vui./.
Thân ái,
Nguyễn Đức Quốc
26/3/2014
Nguyễn Đức Quốc
26/3/2014
 
