AFR Dân Nguyễn
Chỉ trong mấy ngày của tháng, đã có tới hai bài viết nói về đàn
ông. Một bài của Nguyễn Thị Từ Huy, một của Vũ Thị Phương Anh. Tất nhiên
cả hai bài không có từ nào thốt lên “…và anh sẽ là người đàn ông của
đời em…”, dù cuộc đời của hai người phụ nữ này đã và đang và sẽ ở bên
những người đàn ông của đời họ…
Tôi cố tìm cũng không thể thấy một từ nào, một lời nào trong cả hai
bài viết của hai người phụ nữ đáng phải “xét lại”, ngay cả khi Vũ thị
phương Anh phải thốt lên cách cay đắng “…Và ghê sợ đàn ông Việt Nam nói
chung…”!
Ai? Ai trong chúng ta, những gã đàn ông cảm thấy bị chạm nọc khi
Phương Anh thẳng thừng như vậy? Đó mới chỉ là “Những nghĩ vụn” về đàn
ông VN.; Còn nghĩ cho KỸ, cho có BÀI BẢN, chắc hết thảy chúng ta- những
gã đàn ông VN đáng phải nguyền rủa chứ không chỉ là trách cứ…
Nguyễn thị từ Huy giận giữ và chua chát thẳng thừng “Bao giờ các anh thôi sống hèn?”.
Dù trong bài viết này, tôi có nói dài, nói hay đến mấy, cũng chỉ là
một thằng hèn. Bởi vì cho dù tôi không phải là Nguyễn văn Lưu, Vũ Hạnh,
hay Đông La, cũng không có nghĩa tôi không phải là người hèn. Những
thằng đàn ông hèn đâu chỉ là bọn thích rượu ngon gái đẹp, thích thăng
quan tiến chức, thích làm ra nghị quyết, thích đè đầu cưỡi cổ thiên hạ…
Những thằng đàn ông hèn không chỉ là những thằng lấy bia rượu làm
bạn, lấy đề đóm cờ bạc làm thú vui. Bởi vì có cái hèn nhìn cái thấy
liền. Cũng có cái nhìn mãi mới ra. Suy cho cùng cái sự hèn chỉ ở cấp độ
nào, còn tất thảy chúng ta đều hèn. Chúng ta, hết thảy “Lấy im lặng và
nhẫn nhục làm mục đích sống”, như Từ Huy đã “Điểm huyệt”. Nếu đàn ông
chúng ta không hèn, sao VN chưa phải là Mỹ là Pháp là Anh? Nếu chúng ta
không hèn, sao chúng ta chưa phải là Nhật, là Hàn, là Sing…? Chúng ta
không hèn sao Đất Nước chưa văn minh, thăng tiến? Chúng ta không kém
cạnh gì bọn đàn ông ở các xứ sở đó. Nhưng có cái mà chúng ta kém họ. Đó
là vì chúng ta quá hèn. Hèn rồi thì sức dài vai rộng cũng chẳng làm gì.
Thông minh cũng chẳng mần chi… Chúng ta hèn từ quan chức xuống đến dân
thường. Phụ nữ VN của chúng ta thật tuyệt vời và đáng thương. Chúng ta
chưa xứng là bờ vai cho họ dựa! Cho dù chúng ta có học hành đỗ đạt giỏi
giang đến mấy mà vẫn còn “Lấy im lặng và nhẫn nhục làm mục đích sống”
thì chúng ta vẫn còn là người hèn; Đàn ông hèn thì Đất Nước yếu. Đất
Nước yếu thì Dân Tộc lụn bại suy vi...
Biết bao nhiêu cảnh ngộ đáng để đàn ông “nhảy vào”. Nhưng đàn ông
đứng im. Biết bao cảnh ngộ đáng lên tiếng. Nhưng đàn ông lặng im. Chúng
ta chỉ biết hô và hô rất to “hai ba dzô, hai ba dzô…” trong tiệc tùng,
trong các quán nhậu Trong khi đi qua đám biểu tình, lại lặng dừng dỏng
tai nghe những tiếng hô đến khản giọng của những người tham gia “Hoàng
Sa Trường Sa là của VN. Đả đảo Trung Quốc xâm lược…”. Chúng ta không chỉ
hèn khi chúng ta im lặng trước những người biểu tình yêu nước, chứng
kiến họ bị đàn áp mà lặng câm. Chúng ta không chỉ hèn vì bàng quan trước
cảnh bọn giặc trá hình làm công nhân kéo vào sâu trong lãnh thổ Đất
Nước, lập ấp, lập làng, đào đá san đồi thỏa ý. Chúng ta không chỉ hèn
khi thờ ơ chứng kiến biết bao người phụ nữ Việt thân yêu phải đi làm ô
sin ở mãi những xứ sở xa xôi, để lại con nhỏ cho ông bà trông nom dùm,
mong đi bán sức kiếm đồng tiền còm gửi về “xây tổ ấm”. Chúng ta không
chỉ hèn khi vô cảm trước cảnh biết bao phụ nữ Việt “làm hồ sơ” đi lấy
chồng nước ngoài, mà nhiều cảnh ngộ chẳng khác nào cảnh “bán mình chuộc
cha”. Chúng ta không chỉ hèn khi không biết nhục trước cảnh các em ta,
các cháu ta phải cởi áo, tụt quần cho bọn đàn ông nước ngoài săm soi
trong màn “kén vợ” quái dị…
Mà chúng ta còn “xứng đáng” hèn ngay cả khi tưởng sự im lặng của mình
là “vô hại”-sự im lặng trước tiếng than của những người phụ nữ can đảm
mà đáng thương. Hôm qua họ là những chị Thương, em Hiền trong gia đình
họ Đoàn nơi Cống Rộc. Là những người phụ nữ mặc áo trắng bluse, đơn côi
thể hiện lương y trước sự nhạo báng và cả đe dọa ở Hoài Đức. Và hôm nay
là sự cô đơn của Nhã Thuyên, của ts Nguyễn thị Bình- cô giáo của cô
giáo!... Có biết bao nam sinh viên đã và đang được những cô giáo này dạy
cho cái hay của thơ ca. Dạy cho cách cư xử phải đạo của một con người…
Vậy mà họ đã làm gì? Họ đã “im lặng và nhịn nhục” chứng kiến các cô giáo
của mình bị người ta xúm đánh hội đồng cách hạ cấp. “Chữ thầy giả thầy”
rồi sao? Họ sẽ làm gì cho Đất Nước, cho Dân Tộc vào buổi mai sau?...
Nghĩ tới cuộc cách mạng lật đổ độc tài chỉ từ một sự việc người bán
hàng rong bị cảnh sát xử thô bạo mà tự vẫn tại xứ Tuynizi lạc hậu, lại
càng buồn và hổ thẹn cho đàn ông Việt chúng mình.
Tôi không có tư cách gì để đại diện cho đàn ông Việt ở các lĩnh vực thành đạt hay giàu sang;
Nhưng xin được phép thay mặt cho hết thảy đàn ông Việt ở thói nhịn
nhục- cái thói làm nên sự HÈN cố hữu, để gửi tới hai người phụ nữ đáng
kính Vũ thị phương Anh, Nguyễn thị từ Huy cũng như hết thảy phụ nữ Việt
“giỏi việc nước, đảm việc nhà” lời tạ lỗi.
Tôi không dám gửi một lời chúc nào tới quý bà quý cô, nhân tháng 3 có ngày mùng 8, vì tự thấy không xứng đáng.
Tôi cũng chưa biết làm cách nào để trả lời được câu hỏi xoáy vào tâm
can mà người phụ nữ Việt Nguyễn thị từ Huy đặt ra “Bao giờ các anh thôi
sống hèn?”!...