Tưởng Năng Tiến      
Nếu đoàn tàu Việt Nam thuở ấy rẽ vào đường rầy Phan Chu Trinh, 
nhằm hướng xã hội dân chủ như Na Uy, Thuỵ Điển bây giờ thì sao nhỉ?
 
Phan Châu Trinh (9/9/1872 – 24/3/1926)
 Phan Châu Trinh sinh ngày 9 tháng 9 năm 1872, và mất ngày 24 tháng 3 năm 1926. Tám mươi tám năm sau, trên trang Dân Luận
 – đọc được vào hôm 24 tháng 3 năm 2014 – xuất hiện một bài 
viết ngắn, có đoạn viết về ngày tang lễ long trọng (“từ Bắc 
tới Nam”) của cụ:  
 Đúng 6 giờ sáng 4-4-1926, có khoảng 60.000-100.000 người tụ tập 
hai bên đường Pellerin, đi nối theo suốt đám tang. Suốt lộ trình đám 
tang đi qua, từ chợ Bến Thành tới Tân Sơn Nhứt, hai bên đường có nhiều 
quán nước dựng lên do dân chúng tự động, bưng nước giải khát cho người 
đưa đám. Họ tặng không nước trà, nước dừa, nước đá, nước chanh. 
  
 Tại khu vực nghĩa trang có khoảng 200 biểu ngữ, bích chương, viết
 bằng ba thứ tiếng Hán, Nôm và Quốc ngữ treo la liệt, cũng như suốt lộ 
trình. Nội dung các biểu ngữ là của các chính khách, nhân sĩ và đoàn thể
 dân chúng ca ngợi nhà ái quốc vĩ đại Phan Châu Trinh. Nội dung các câu 
đối, biểu ngữ, lời chia buồn, xuất hiện nhiều từ ngữ mới như “độc lập, 
tự do”, “đoàn kết, dũng cảm”, “tranh đấu, giải phóng”... như một thứ 
tuyên ngôn phát xuất từ đáy lòng của mỗi người dân.Từ Bắc tới Nam, có ít
 nhứt 40 tỉnh và địa phương đã tổ chức lễ tang và gởi ai điếu, cầu 
nguyện đến ban tổ chức ở Sài Gòn. 
 Tại Phnom Penh, các Việt kiều cũng đã tổ chức lễ truy điệu cụ 
Phan một cách trọng thể. Ngoài ra, học sinh các trường lớn ở Quy Nhơn, 
Mỹ Tho, Vinh, Hà Nội... đều có công khai hoặc lén lút tổ chức lễ tang vì
 nhà cầm quyền ngăn cấm. Hình thức chung của tang lễ khắp nơi là đóng 
cửa các tiệm buôn, mang băng tang, tập họp diễu hành im lặng qua các 
đường phố với cờ và biểu ngữ để đến một ngôi đình chùa, rạp hát, hoặc 
một miếng đất trống, nơi tổ chức hành lễ...
 Đám tang Phan Châu Trinh ngày 4.4.1926 tại Sài Gòn
 Đám tang Phan Châu Trinh ngày 4.4.1926 tại Sài Gòn
  Bài báo thượng dẫn, còn có phần phỏng vấn nhà văn Nguyên Ngọc – ông cho biết thêm:  
Đám tang Phan Châu Trinh năm 1926 quả là một sự kiện vĩ đại. Tại 
Sài Gòn, 100.000 người đã xuống đường đi đưa tang nhà chí sĩ, trong khi 
dân số ba TP Sài Gòn, Gia Định, Chợ Lớn lúc bấy giờ cộng lại chỉ xấp xỉ 
300.000 người. Ngoài nhân dân tại chỗ, hầu hết các tỉnh trong cả nước 
đều cử đại biểu về dự đám tang, sau đó trở về báo cáo lại với đồng bào 
và tổ chức lễ truy điệu tại địa phương. Thật sự đã có một quốc tang lớn,
 càng lớn và sâu sắc là gần như hoàn toàn do nhân dân tự đứng lên tổ 
chức, lại dưới ách kìm kẹp ráo riết của kẻ thù.  
 “Ách kìm kẹp của kẻ thù” trong tang lễ của cụ Phan (nói 
nào ngay) cũng không “ráo riết” gì cho lắm, nếu so với đám tang
 của bà Nguyễn Thị Lợi – một phụ nữ vô danh, từ trần vào hôm 
26 tháng 2 năm 2014 – theo tường thuật của blogger Nguyễn Tường Thụy: 
 18 người từ Hà Nội tới Hải Phòng trưa nay bằng một chiếc xe thuê,
 một số người ở các tỉnh khác như Hải Dương, Hưng Yên, Hải Phòng đến, 
tổng cộng khoảng 30 đồng đội của Phạm Thanh Nghiên đã có mặt tiễn đưa Bà
 Nguyễn Thị Lợi, thân mẫu của Nghiên về cõi vĩnh hằng.
 Như thông tin đã đưa mấy hôm nay, sự kiện Bà Lợi mất đã được sự 
"quan tâm" đặc biệt của chính quyền, các hội này nọ gọi chung là mặt 
trận. Các ngả đường vào nhà tang chủ đều bị mật vụ phong tỏa.
Cuộc điện thoại giữa tôi và Thanh Nghiên tối hôm qua cho biết 
chính quyền, đoàn thể địa phương đòi đứng ra tổ chức tang lễ, làm điếu 
văn cho đám tang mẹ Thanh Nghiên. Gia đình Nghiên đã cự tuyệt và hợp 
đồng với một dịch vụ tang lễ.Tuy nhiên họ vẫn "xác định trách nhiệm" đến
 rất tự nhiên, sà vào bàn dành cho khách, tự rót nước uống (vì không có 
ai mời)
Gia đình cho biết cố gắng kiềm chế tới mức có thể chấp nhận được, 
không muốn rắc rối trong lễ tang của Mẹ để Bà ra đi được thanh thản.
 Thế nhưng, mật vụ đông như ruồi. Xe máy của chúng vè vè xuôi ngược khắp các ngõ ngách... 
 Rồi màn giật băng rôn trên vòng hoa viếng quen thuộc cũng diễn 
ra. Những dải băng đen trên các vòng hoa của Hội phụ nữ nhân quyền, Hội 
tù nhân lương tâm, Mạng lưới blogger, Hội bầu bí tương thân, Gia đình 
Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, bị giật trong chớp nhoáng rồi bỏ chạy...

  Những cảnh “cướp giật” tương tự, cũng đã diễn ra trước đó, trong đám tang của bà Đặng Thị Kim Liêng – thân mẫu của nhà báo Tạ Phong Tần, từ trần vào hôm 30 tháng 7 năm 2012 – theo như tường thuật của blogger Thanh Nhã:  
 Trong thời gian đoàn lưu lại tại nhà bà Tạ Phong Tần, nhà cầm 
quyền địa phương cho người đến hăm dọa những khách đến viếng đám tang. 
Ngoài ra còn có những tên côn đồ cướp giật tiền phúng điếu tại linh cữu 
của bà Đặng Thị Kim Liêng mà công an đứng xung quanh không có hành động 
nào ngăn chặn. Một số tên côn đồ còn cầm dao, mã tấu chặn các đường vào 
nhà, hăm dọa khách đến viếng đám tang. Nhà cầm quyền địa phương đã cấm 
đoán những người hàng xóm của gia đình bà Tạ Phong Tần đến viếng đám 
tang hay bán hoa cúng cho khách viếng vì đó là gia đình "phản động..."   
 Cũng như bà Nguyễn Thị Lợi, bà Đặng Thị Kim Liêng chỉ là 
phụ nữ vô danh và hoàn toàn... vô hại. Sự hiện diện của công 
an, côn đồ – cùng với dao búa, mã tấu – trong đám tang của hai 
người không chỉ thừa thãi, lố bịch mà còn lộ rõ tính chất 
bất chính và vô học của chế độ hiện hành.  
 Những sự kiện trên – phần nào – cũng giải thích được 
“khuynh hướng hoài cổ” bàng bạc trong tâm tư người Việt, kể từ 
khi cuộc cách mạng vô sản thành công ở đất nước này:  
 Ôi, thằng Tây mà trước kia người dân không tiếc máu xương đánh đuổi
 Nay họ xót xa luyến tiếc vô chừng
 Nhờ vuốt nanh của lũ thú rừng
 Mà bàn tay tên cai trị thực dân hóa ra êm ả!
 N.C.T (1972)
   Sau Nguyễn Chí Thiện, nhiều người cũng bầy tỏ cái tâm 
cảm tiếc nuối tương tự với cách diễn tả "tế nhị" hơn:
   - Hà Sĩ Phu:
 Nếu đoàn tàu Việt Nam thuở ấy rẽ vào đường rầy Phan Chu Trinh, nhằm 
hướng xã hội dân chủ như Na Uy, Thuỵ Điển bây giờ thì sao nhỉ? Nếu nương
 vào Pháp để đi lên thành công, không thành cộng sản, thì giản ước được 
bao nhiêu thứ: 
 • không có cuộc đánh Pháp 9 năm 
 • không có cuộc “Nam Bắc phân tranh lần thứ 2” dẫn đến cuộc đánh Mỹ 
 • không phải tham chiến ở Căm-pu-chia 
 • không tranh giành gì để phải đánh Tàu năm 1979 
 • không có lý do gì phải tiến hành cuộc “đổi mới hay là chết” 
 • không có lý do gì để xuất hiện làn sóng đòi dân chủ-nhân 
quyền, dẫn đến hài kịch bịt miệng bị cáo trước toà cho thiên hạ xem, vân
 vân…”
 “Nghĩa là tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, bao nhiêu gương 
anh hùng, bao nhiêu nạn nhân, bao nhiêu máu xương, bao nhiêu hận thù… và
 tăng thêm được bao nhiêu là hạnh phúc…” 
“Nhưng bất hạnh thay, lịch sử đã không chọn Phan Chu Trinh. Không,
 đừng nói lịch sử, phải nói: dân tộc này đã không chọn Phan Chu Trinh.” 
 - Phạm Đình Trọng: Những
 ngày ở xứ sở của thần linh, tôi cứ tiếc nuối, cứ ngẩn ngơ nhớ đến cụ 
Phan Chu Trinh, một thần linh lớn lao, cao cả của chúng ta mà chúng ta 
chưa nhận thức đầy đủ.
Cùng thời với Gandhi, chúng ta có Phan Chu Trinh. Cùng tư tưởng, 
cùng cách lựa chọn như Gandhi, Phan Chu Trinh cũng chủ trương không dùng
 bạo lực, không đẩy người dân tay không ra đối đầu với súng đạn thực 
dân, mà phải trước hết nâng cao dân trí cho họ. Dân trí cao, người dân 
sẽ ý thức được quyền con người, quyền dân tộc mà bền bỉ đấu tranh chính 
trị, đấu tranh nghị trường giành độc lập. Gandhi đã thực hiện điều đó. 
Ấn Ðộ đã giành độc lập theo cách đó và đã thắng lợi! Ðịnh mệnh trớ trêu 
đưa đẩy, chúng ta đã chọn con đường cách mạnh vô sản!” Ðó là cái giá 
chúng ta phải trả cho con đường cách mạng vô sản mà chúng ta đã chọn!  
 Tôi e rằng bà Nguyễn Thị Lợi và bà Đặng Thị Kim Liêng hoàn
 toàn, và tuyệt đối, không có dính dáng gì ráo trọi trong 
việc “lựa chọn” tai hại này. Tuy vậy, cả hai (cùng con cháu) 
đều phải trả cái giá rất mắc cho cuộc “cách mạng vô sản” ở 
đất nước mình.  
 Sau 83 năm đô hộ Việt Nam, ngoài tội ác, người Pháp cũng đã để 
lại cho xứ sở này một số những thành quả hiển nhiên thuộc nền văn 
minh chung của toàn thể nhân loại: hệ thống cầu cống, giao thông, y
 tế, giáo dục, ngân hàng, bưu điện, bệnh viện, thư viện, kiến 
trúc. .. Nói theo bác Nguyễn Gia Kiểng là “Pháp đã còng tay Việt Nam và dẫn vào thời đại mới.”
 Sau đó, dân Việt bị còng tay (chặt hơn) và buộc phải... đi lùi 
qua những định chế bất nhân và méo mó của chủ nghĩa cộng 
sản: chế độ hộ khẩu, công an trị, tem phiếu, sổ gạo, hệ thống
 cửa hàng mậu dịch...
 Hậu quả (nay) đã có thể nhìn thấy được, ở tận nước 
ngoài, nơi có treo những tẩm bảng cảnh cáo viết bằng tiếng 
Việt – đại loại như: cấm vứt bỏ rác, ăn cắp vặt là phạm tội...

Tấm biển bằng tiếng Việt đặt ở một nhà hàng buffet tại Thái Lan. Ảnh FB.
  Dân Nhật đâu có bao giờ phải sống với tiêu chuẩn bốn mét 
vải hàng năm, và ba cái bàn chải đánh răng mang phân phối cho 
năm người nên họ không hiểu tại sao người Việt hay ăn cắp vặt. 
Tương tự, người Thái cũng đâu có ai phải xếp hàng từ khuya đến
 sáng chỉ vì một miếng thịt heo bạc nhạc, hay vài cân gạo mốc
 nên cũng không “thông cảm” được nỗi ám ảnh về cái đói của 
chúng ta.
   Có ông nhà văn Việt Nam còn “khai báo” rằng: “Người ta 
thẳng tay cắt dây điện để bán lấy chút tiền, có thể đốt hết một kho hàng
 hoá để phi tang cho một vật ăn cắp không đáng là bao… con người đối xử 
với xã hội thô bạo như vậy chỉ vì xã hội đã đối xử với họ tệ quá.” (Phạm Xuân Đài. Hà Nội Trong Mắt Tôi. Thế Kỷ, Hoa Kỳ: 1994, 32-33).
 Bác Đỗ Manh Tri gọi đây di sản Mác Xít. Bác Hà Sĩ Phu và Lê Diễn Đức gọi là di họa.
 Trong ngữ cảnh này, tôi xin phép được dùng hạn từ di lụy cho 
nó thêm phần phong phú. Và di lụy này còn kéo dài bao lâu thì 
còn tuỳ vào việc “khai dân trí” và “chấn dân khí” theo như lời 
chỉ dậy của cụ Phan, từ hồi đầu thế kỷ trước!
 
