Hà Văn Thịnh      
 
Một bị cáo cười tươi ngay tại phiên xử vụ án ông Ngô Thanh Kiều bị công an Phú Yên đánh chết
Nền “dân chủ” của ta hiện nay có không ít những phiên tòa diễn ra như
 những vở kịch rẻ hề! Trắng trợn và tàn nhẫn đến mức người dân chỉ còn 
biết cúi mặt khóc ròng trong đớn đau, nhục nhã.
 Một trong những phiên tòa đó vừa được… diễn ở thành phố Tuy Hòa, Phú
 Yên. 5 bị cáo – là 5 sĩ quan công an, hành hạ, tra tấn người dân từ 
sáng đến tối, gây nên cái chết tức tưởi của nạn nhân Ngô Thanh Kiều, chỉ
 “bị” Viện KSND TP Tuy Hòa đề nghị “hình phạt” một án tù, còn lại là… án
 treo(!)?
Mạng người dân nhỏ hơn con sâu, cái kiến, thậm chí bị coi như cỏ rác 
đã là chuyện thường ngày. Nhìn bức ảnh (BBC, 19:27 GMT, 29.3.2014) một 
trong những bị cáo NHĂN NHỞ cười như trêu ngươi, thách thức dư luận, 
công lý, không một lương tri nào có thể chấp nhận được. Đó là kiểu cười 
của kẻ dám ngang nhiên ngồi xổm trên luật pháp. Kiểu cười đó như muốn 
thông báo cho cả xã hội hiểu rằng, chúng ông cứ thế, đã thế, thách chúng
 mày làm gì được(!) Dư luận không thể không đặt câu hỏi phải chăng kẻ có
 cái toét miệng ngạo nghễ đó đã được bảo kê dưới danh nghĩa bảo vệ cán 
bộ, bảo vệ sự… chưa đen kịt lắm(!) của bộ máy công quyền? Câu hỏi này 
càng có cơ sở hơn nữa khi ta biết rõ rằng chỉ một bị cáo có cấp bậc thấp
 nhất (thiếu úy) là bị tù giam, các bị cáo còn lại (một trung úy, một 
thượng úy, hai thiếu tá), đều được hưởng án treo. Rõ ràng, luật pháp đã 
bị bẻ cong một cách sỗ sàng bởi từ cổ chí kim, chưa ở đâu, ở bất kỳ khi 
nào, những kẻ có chức vụ cao nhất, am hiểu pháp luật nhiều nhất (về 
nguyên tắc) lại chỉ phải chịu hình phạt nhẹ nhất. Ai không biết trong 
thang bậc của bộ máy công quyền, thiếu úy chỉ là kẻ thừa hành ở chót 
cùng của quyền lực trong nhóm bị cáo. Ai dám tin là chỉ có tên thiếu úy 
này là dám phạm thượng khi phang vào đầu bị cáo trong khi các cấp chỉ 
huy chưa cho phép?
Dư luận cũng buộc phải suy ngẫm một cách cay đắng rằng, việc cùng một
 lúc, 5 sĩ quan công an hè nhau đánh đập một người dân đang bị còng, bị 
bỏ đói, là sự tận cùng của tội ác, sự trắng trợn của của cách “chơi” hội
 đồng – thường chỉ có trong giới giang hồ. Chẳng lẽ có thể “cho qua” sự 
thật hiển nhiên khủng khiếp ấy? Có một nhà bình luận nói rằng mấy ông 
quan to không biết đâu, chỉ tại cấp dưới thôi(!?) Xin thưa là đừng có bé
 cái nhầm: Bức ảnh trên BBC và hàng trăm bài viết khác của cả trong nước
 và quốc tế không thể có chuyện không biết. Đó là chưa nói chuyện không 
thể không biết khi mở một phiên tòa để xét xử một lúc 5 sĩ quan công an 
Nếu không biết thì chẳng hóa ra lãnh đạo cao cấp bị bịt mắt, bị lừa gạt 
sao? Làm sao có thể lãnh đạo, chỉ đạo khi lúc nào cũng bị lừa gạt đến 
đui mù?
Câu hỏi nữa được đặt ra (và buộc những người có trách nhiệm phải trả 
lời) là, nếu cứ bảo kê, bảo vệ tù mù, ù xọe như thế làm sao để dân tin 
vào sự công chính của luật pháp? Làm sao có thể dung túng cho cái kiểu 
cười quái đản, vô luân ấy? Chẳng lẽ người ta đang cố tình đẩy cho cỗ xe 
chở đầy phẫn uất, cay đắng của lòng người trượt nhanh hơn đến cái tầng 
nấc cuối cùng của sự chịu đựng? Ngày 3.4 Tòa sẽ tuyên án. Xin các vị 
đừng vòng vo, đừng hội ý, đừng xin ý kiến chỉ đạo… để lừa gạt nữa. Công 
lý đòi hỏi phải trừng phạt NẶNG đối với bất kỳ ai, nếu những kẻ đó phạm 
tội GIẾT NGƯỜI! Tội càng nặng hơn khi thừa hành luật pháp mà tra tấn dã 
man, giết người một cách dã man!
Huế, 30.3.2014
 
