Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 68.
Khi trước Vệ Cường Vương ngồi trên ngôi, tài trí có hạn, việc nước
không đảm trách được. Vương để mặc cho Bạo tể tướng lo chính sự. Còn
Vương ngày đêm lo ăn chơi, hưởng lạc tìm gái đẹp trong thiên hạ để thỏa
mãn thú tính. Việc chính sự duy nhất của Vương là răm rắp một lòng theo ý
của Tề Bá Vương.
Nước Vệ thời Cường Vương lý mà nói, chỉ đáng xưng là Vệ Hầu hay Vệ
Công. Nhưng kẻ chép sử vì kiêu hãnh thái quá tính dân tộc, cứ chép thành
Vệ Vương cho thỏa lòng người Vệ.
Vệ Kính Vương lên ngôi, thấy quyền lực nhà Sản trong tay tể tướng.
Bụng lấy làm uất lắm. Kính Vương xuất thân là nho sĩ, bụng chứa nhiều
chữ nghĩa. Mới quyết lấy sở trường của mình để đoạt lại quyền lực trong
tay tể tướng. Bởi thế Vương quy định những điều Sản Viên không được làm,
Vương cho mở rộng phê bình kiểm điểm từ người lính đến đại thần nghị
sự. Mũi tên chính nhắm vào Bạo tể tướng.
Bạo nắm triều chính bấy lâu,tiền bạc và thủ hạ đông vô kể. Qua mấy đợt kiểm chính của nhà Sản, Bạo vẫn vững như bàn thạch.
Vương quyết mạnh tay hơn, lập những ban chuyên ngành trực thuộc quyền
phủ Sản. Vương kỳ công chọn dũng tướng ở miền Trung về đứng đầu ban.
Tướng ấy tướng mạo khôi vĩ, oai hùng, tiếng nói sang sảng. Một mình trấn
ải miền Trung dựng cơ đồ khiến bốn cõi phải khâm phục. Tướng ấy ra
triều nhận ấn, múa đủ 8 thứ binh khí giữa sân triều, rồi giương giương
tự đắc giữa tiếng tán thưởng của quần thần. Triều thần vỗ tay không ngớt
rằng:
- Võ giỏi quá, múa đao giỏi quá, tài quá!
Tướng ấy hứng khởi dộng đại đao xuống đất hét lớn đầy khí thế:
- Vâng mệnh vương, chém sạch bọn lũng đoạn triều đình.
Cả triều đình lại ồ lên tán thưởng, tiếng vỗ tay như pháo nổ giữa
trời quang. Vang ra tận ngoài thành. Khiến dân chúng cũng nức lòng theo.
Bạo tể tướng thấy vậy chỉ nhếch mép cười phất tay áo về phủ. Đám lâu la rón rén đi theo, trong bụng còn thấp thỏm sợ hãi màn ra oai của tướng miền Trung. Có đứa nén sợ lấy hơi hỏi thăm ý chủ. Bạo cười nói:
- Các người quên ta chính chiến từ thưở mới còn để chỏm, sở trường là du kích quân, chuyên đánh lén dưới thắt lưng địch sao?
Nhờ câu nói ấy, thủ hạ tin tưởng mà không tẩu tán tài sản nữa, lúc đó giá vàng cũng chững lại một phần.
Lại nói về tướng miền Trung, đương vểnh râu ngồi quán dịch ở kinh
thành chờ nhận quân, nhận ấn tín thì nghe phong phanh quê nhà có biến.
Bèn lên ngựa vào thành tìm Vệ Kính Vương tâu chuyện, nào ngờ lúc đêm tối
đi qua cửa phía Nam bị một bọn đạo tặc giăng dây, móc câu liêm giật cho
ngã lộn cổ. Chúng xúm lại đập nhầu cho tướng ấy môt trận thừa sống
thiếu chết rồi bỏ đi, tổn thất quy thành tiền đến ba nghìn tỷ Vệ kim.
Tướng ấy lê vào thành, mình còn thương tích, Vệ Kính Vương thấy vậy lắc
đầu biết là không thể trì hoãn được lâu. Hôm sau Vương gấp rút cho họp
đại hội Sản Ủy để đưa gấp tướng ấy vào hàng đại thần nghị sự để nắm thế
chủ động tấn công.
Thông báo Vương đưa ra chưa ráo mực, Vương đương soạn kế sách trong
ngày đại hội, bỗng đâu có tiếng xôn xao ngoài phủ. Vừa ngó đầu ra xem
thì bị một mũi tên bắn thấu xương sườn, rút tên ra thấy trên mũi tên
khắc chữ Tra. Bầy tôi vực Vương vào trong, canh phòng cẩn mật, mời thấy
thuốc đến chữa trị tổn hại đến bốn nghìn tỷ Vệ kim.
Đến lúc đại hội Sản Ủy, Vương cùng bầy tôi yêu ra trận, thương tích
chưa lành. Đành phải huơ vài đường đao lấy lệ rồi thúc thủ nhìn trận bên
kia, Tể tướng uy vũ điều quân tung hoành đánh phá thắng lợi giòn giã.
Trận đại chiến quan trọng sinh tử ấy tể tướng toàn thắng chiếm được hai
vị trí đại thần nghị sự. Vương trắng tay lủi thủi dắt binh mã ra về, ốm
luôn một trận dài cả tháng. Tướng miền Trung thành bơ vơ ngoài quán
dịch, đi không được, ở không xong.
Vương gượng dậy, gọi mấy kẻ tâm phúc là đại thần nghị sự, vốn toàn quan văn đến mật nghị. Các đại thần thưa:
- Tên ấy (ám chỉ Bạo) là kẻ vũ phu, không dùng trận mà đánh hắn được.
Phải dùng binh thư mà đánh. Trước đánh hắn về uy tín để hắn bị cô lập
dần, sau đó dùng pháp luật mà trị mới xong. Giờ trước hết hay sửa pháp
trị nước Vệ để khẳng định quyền lực trong nước tất cả thuộc về nhà Sản,
duy nhất nhà Sản có quyền quyết định tất thảy mọi việc mà thôi. Phải
chặn trước lỡ sau này tên Bạo lập nhà X tiếm ngôi.
Vương nói:
- Nếu vậy thì ban hành sửa pháp trị, nhưng trước tiên cứ cho dân
chúng góp ý thoải mái, để đánh lừa tên ấy. Sau cuối cùng chốt lại cho
người mình giả dạng góp ý nhất quyết khẳng định quyền lực thuộc nhà Sản
là điều tất yếu của nhà Phật, của đạo lý dân tộc uống nước nhớ nguồn,
chú trọng khoét sâu vào tâm lý vị tình của nhân dân, tiếp tới bước nữa
là mạnh mẽ khẳng định duy nhất nhà Sản có quyền ấy mà thôi. Chú ý phải
giữ từ duy nhất.
Lệnh lấy ý kiến sửa đổi pháp trị đưa ra. Nhà Sản mị dân phao giữa chợ
rằng dân tình đóng góp thoải mái. Nhân sĩ, trí thức, lãnh đạo tôn giáo
khắp nước đưa ý kiến tới tấp, có ý kiến cho rẳng cần bỏ luôn cả cái điều
nhà Sản giữ quyền lãnh đạo. Vương hoảng quá bèn trở mặt lệnh rằng
những ai mà nói bỏ điều nhà Sản lãnh đạo là phản nghịch. Đồng thời dư
luận viên giả dạng thay mặt nhân dân đi khắp nước ôm mặt khóc thảm thiết
rống lên rằng - ôi cha mẹ làng nước ơi, nhà Sản mang cho dân tộc ta sự
sống, mang lại ấm no, mang lại hòa bình, Sản là cha mẹ, là tổ tiên, ông
bà. Bỏ Sản khác nào bỏ tổ tiên ông bà huuuu...
Có kẻ khóc chán chê xong thấy chưa đủ,quay ra giả bộ phẫn uất nằm
lăn ra đất vật vã, đập chân đập tay liên hồi đòi phải xử lý những ai đòi
không chịu ghi trong pháp trị là Sản là lực lượng duy nhất lãnh đạo.
Quân của nhà Sản đi khắp nơi diễn màn kịch ấy, tốn kém không biết bao
nhiêu mà kể. Không rõ là ngân sách làm chuyện đó lấy ở đâu ra, trong khi
mọi nguồn ngân khố tể tướng nắm cả. Có tin đồn chuyện sửa pháp trị ngân
sách do bên ngoài trợ cấp. Điều này đến nay vẫn chưa ai rõ.
Thấy việc lấy ý kiến sửa đổi pháp trị chưa đâu vào đâu. Vương liên
kết với các nghị để lấy xét tư cách uy tín của các quan bên phủ Bạo. Bầy
tôi của tướng miền Trung là một văn sĩ, e sợ Bạo khống chế các nghị
viên, mới lập ra bảng trưng cầu tín nhiệm cho nhân dân đóng góp. Thủ hạ
của Bạo bắt ngay về kinh, tống vào ngục thất tức thời. Đó cũng là câu
cảnh báo chung cho Vệ Kính Vương, chưa chắc có cái gì là Duy Nhất với
nhà Sản.
Cuộc xét uy tín các quan lại, Bạo và thuộc hạ thân cận bị xếp hạng
bét. Cũng như trước đó ở đại hội các đại thần nghị chính Bạo cũng bị
đánh giá cần phải kỷ luật. Thế nhưng Bạo còn mạnh lắm, chỉ bị ảnh hưởng
uy tín chứ vây cánh và bản thân chưa hề bị sứt mẻ.
Nhưng nhà Sản xưa nay triệt ai nếu không mạnh để thẳng tay thì đều
chọn cách trước là giảm danh dự, uy tín để cô lập với nhân dân. Rồi mới
ra tay hành động. Trước kia Bạo dùng chiêu này với Cù Tiên Sinh, nay nhà
Sản lại dùng chiêu đó để hại Bạo. Chung quy cũng toàn một lò sinh ra
duộc mới giống nhau vậy.
Bạo may mắn thoát trận mấy lần, thậm chí còn dành thắng lợi. Nhưng
lẽ nào người kiêu dũng như Bạo cứ thủ thế đợi đối thủ hết mở đợt công
kích này đến đợt công kích khác. Đối thủ của Bạo chẳng phải là Vệ Kính
Vương, bởi không có Vệ Vương này thì lại có Vệ Vương khác.
Kẻ kiêu dũng như Bạo, nắm được quyền như Bạo mấy mươi năm mới có một
người. Chắc hẳn Bạo hiểu được cỗ máy nhà Sản vận hành xử kẻ thất thế ra
sao hơn ai hết.
Xét theo tướng mạo thì Bạo có bề ngoài giống Câu Tiễn hơn là giống Phù Sai.