Diên Vỹ chuyển ngữ
Phu Thi Hong Thuy, bệnh nhân tiểu đường 48 tuổi bị cắt chân sau vì một vết đứt khi va chân vào kệ tủ
Ông đã sống sót qua cảnh đói khát ở miền quê Việt Nam và sau những
thập niên chiến tranh, nhưng Pham Van Dang, 70 tuổi, hiện đang nằm mê
man trên giường bệnh, khúc chân vừa bị cắt của ông được khâu lại như
đường may của một chiếc túi da.
Ông Dang và nhiều bệnh nhân trẻ tại phân khoa tiểu đường của Bệnh
viện Nguyễn Tri Phương là những nạn nhân của cuộc sống khấm khá hơn, bác
sĩ của ông nói.
“Tôi thấy ngày càng có nhiều bệnh nhân tiểu đường,” Bác sĩ Tran Quan
Khanh, trưởng khoa nội tiết nói, khoa của ông nhận đến 20 bệnh nhân mới
mỗi ngày.
Lý do chính xác vì sao bệnh tiểu đường tăng vọt thì khó mà xác định
được - một là người dân sống lâu hơn - nhưng các bác sĩ ở Việt Nam nói
rằng thủ phạm chính là “quá trình tây phương hoá và thành thị hoá.”
“Giờ đây chúng tôi có nhiều nhà hàng thức ăn nhanh và KFC,” Bác sĩ Khanh nói.
Trong một đất nước mà tứ chi con người từng bị cắt nát bởi bom mìn,
các bệnh viện ở Việt Nam hiện đang phải chữa trị các ca về hội chứng
“bàn chân đái tháo đường” đang tăng một cách báo động, đây là một dạng
nhiễm trùng thường bắt đầu bằng một vết xước nhỏ nhưng sau đó phát triển
thành một vết thương lở loét vì chứng bệnh này khiến bệnh nhân mất đi
độ nhạy cảm và ngăn trở quá trình làm lành vết thương.
Trong những trường hợp nghiêm trọng thì phải cắt cụt chi. Nếu ống
chân có thể cứu được, các bác sĩ sẽ tiến hành nạo vét, một phẫu thuật
ghê rợn dường như phù hợp ở các chiến hào trong Chiến tranh Thế giới thứ
Nhất hơn là ở một khu đô thị hiện đại và năng động như Thành phố Hồ Chí
Minh. Phẫu thuật này bao gồm việc cắt bỏ những vùng thịt thối và được
tiến hành vài lần mỗi ngày tại bệnh viện Nguyễn Tri Phương và bốn bệnh
viện khác tại Thành phố Hồ Chí Minh có khu điều trị riêng dành cho bệnh
đái tháo đường.
Các bác sĩ và chính quyền nói rằng không có dữ kiện thống kê về con
số những trường hợp cắt cụt chi liên quan đến bệnh tiểu đường tại Việt
Nam, nhưng Bác sĩ Thy Khue, một nhà nghiên cứu hàng đầu về tiểu đường
của quốc gia nói rằng tình trạng đang trở nên “cấp bách” và đặc biệt đặt
gánh nặng lên hệ thống y tế vì các bệnh nhân bị cưa chân thường phải
điều trị tại bệnh viện trong nhiều tuần. Biến chứng chân đái tháo đường
cũng có ở phương Tây, nhưng tỉ lệ ở Việt Nam cũng như tại các quốc gia
nhiệt đới thì cao hơn vì người dân thường mang dép bên ngoài và đi chân
đất trong nhà, khiến cho bàn chân họ dễ bị tổn thương, bác sĩ Khue nói.
Tỉ lệ tiểu đường đang tăng cao ở nhiều quốc gia, nhưng điều nghịch lý
đầy cay đắng là, sau nhiều năm chiến tranh tại Việt Nam, cuộc sống hoà
bình lại bị ảnh hưởng bởi những tai hoạ của sự tăng trưởng ấm no: nghẽn
tim, béo phì và tiểu đường.
Thống kê của chính quyền Việt Nam cho thấy một mức độ tăng trưởng
chung chóng mặt về bệnh tiểu đường loại 2, một căn bệnh liên quan đến
chế độ ăn uống và lối sống, vốn đã đạt đến mức báo động ở phương Tây,
đặc biệt là trong thành phần người bị béo phì. Từ mức 1% trong dân số
người Việt trưởng thành vào năm 1991 - năm đầu tiên Việt Nam tiến hành
thống kê bệnh tiểu đường trên toàn quốc - tỉ lệ này đã tăng lên đến 6%
vào năm ngoái. Và tại Thành phố Hồ Chí Minh, một điều tra vào năm 2010
dự tính cứ trong 10 người lớn thì có 1 người bị tiểu đường.
Bác sĩ Khue nói bệnh tiểu đường từng chỉ xảy ra trong tầng lớp vô
cùng giàu có. Nhưng khi người dân chuyển từ ruộng vào nhà máy và văn
phòng thì bệnh nhân của bà hiện nay thuộc mọi thành phần.
“Nó không còn là căn bệnh của những người rất giàu nữa,” bà nói. “Giờ
đây mọi người bất kể giàu nghèo đều có thể mắc bệnh tiểu đường.”
Jesper Hoiland, phó chủ tịch cao cấp của Novo Nordisk, nhà sản xuất
thuốc chữa bệnh tiểu đường lớn nhất thế giới nói rằng con số người mắc
bệnh tiểu đường ở Việt Nam sẽ còn tăng cao hơn nữa khi nền kinh tế đất
nước tiếp tục phát triển và người dân đón nhận lối sống thành thị hiện
đại.
“Chúng ta sẽ chứng kiến một đại dịch thực sự ở Việt Nam trong những năm tới,” ông nói.
Hiệp hội Tiểu đường Quốc tế, một tổ chức chuyên lưu trữ thông tin về
căn bệnh này cho biết rằng năm ngoái đã có 371 triệu người bị mắc bệnh
tiểu đường trên toàn thế giới. Bốn trong năm người mắc bệnh sống tại
những nước có thu nhập thấp hoặc trung bình như Ai Cập, Guyana hoặc Việt
Nam, hiệp hội cho biết.
“In today’s world, many more people are dying from overeating than from starvation,” Mr. Hoiland said.
“Trong thế giới hiện tại, nhiều người chết vì ăn nhiều hơn là chết vì
đói,” ông Hoiland nói. Bị ảnh hưởng trầm trọng nhất là khu vực các vùng
Đảo Thái Bình Dương, nơi mà tỉ lệ mắc bệnh tiểu đường chiếm gần một
phần ba dân số, như trường hơp của hòn đảo Naru nhỏ bé thuộc Micronesia.
Các quốc gia Ả Rập cũng có tỉ lệ mắc bệnh rất cao, theo thông tin của
hiệp hội. Gần một phần tư dân số trưởng thành tại Ả Rập Saudi bị tiểu
đường, báo cáo cho biết.
Tiểu đường ảnh hưởng đến khả năng quản lý lượng đường trong cơ thể và
có thể hạn chế được bằng việc tập luyện cơ thể, thay đổi chế độ ăn uống
và nhất là tiêm insulin để điều chỉnh lượng đường trong máu. Nhưng các
chuyên gia nói rằng các triệu chứng của bệnh đái tháo đường, bao gồm đi
tiểu và khát nước liên tục, giảm cân, thường diễn tiến chậm khiến nhiều
người mắc phải bệnh trong nhiều năm nhưng không phát hiện được, đặc biệt
là tại những quốc gia mà hệ thống y tế còn sơ khai.
Nguyên nhân về sự chênh lệch tỉ lệ tiểu đường giữa các quốc gia - và
giữa các sắc dân trong cùng một quốc gia - thì liên quan đến bệnh di
truyền, chế độ ăn uống và việc có hoặc không vận động thân thể, các
chuyên gia cho biết.
Nhưng các bác sĩ tại Việt Nam nói rằng sự tăng vọt của bệnh tiểu đường vẫn chưa được giải thích rõ ràng.
“Bệnh nhân của chúng tôi không bị béo mập. Một số thì rất gầy,” bác sĩ Khanh nói.
Vì những thể trạng khác nhau, tiêu chuẩn đánh giá mức độ béo phì ở
châu Á thì thấp hơn ở phương Tây - các bệnh nhân béo phì ở châu Á có thể
chỉ được xem là hơi mập so với tiêu chuẩn phương Tây. Nhưng điều này
vẫn không giải thích được nhiều trường hợp mà ông thấy, Bác sĩ Khanh
nói.
Trong một lần đến thăm, phóng viên gặp một thiếu nữ 26 tuổi mặc quần
jean túm và áo ca rô tên Lam Loc Mui, cô được chẩn đoán là mắc bệnh tiểu
đường.
Mui xuất thân ở tỉnh nhưng hiện đang làm nghề phụ tá nha khoa ở Thành
phố Hồ Chí Minh, cô gầy như que tăm với vòng hông chỉ 68,5cm.
“Điều này thật sự sốc,” cô nói. “Tôi hiếm khi ăn đồ ngọt.”
Bác sĩ Khanh đoán rằng cô nằm trong dạng bệnh nhân mà các chuyên gia
gọi là “hiệu ứng nhập cư”. Cô Mui từng làm công việc nhà nông khi còn
nhỏ. Giờ đây sống ở thành phố, cô rất ít khi đi bộ và hầu như chẳng bao
giờ tập thể dục.
Hans Duijf, giám đốc điều hành của Novo Nordisk tại Thái Lan nói rằng
một số bệnh nhân xuất thân từ vùng quê đã mắc bệnh tiểu đường sau khi
vào sống trong môi trường thành thị với những thay đổi giới hạn về chế
độ ăn uống. “Nếu cơ thể bạn được lập trình để sống với ít thức ăn thôi,
thì bạn có cơ hội cao để mắc bệnh tiểu đường dù chỉ có những thay đổi
tương đối nhỏ trong lối sống,” ông nói.
Bác sĩ Khue, nhà nghiên cứu bệnh tiểu đường nói rằng một yếu tố khác
nữa có thể là do việc tiếp xúc với hoá chất và ô nhiễm. Vẫn chưa có
nhiều nghiên cứu về những ảnh hưởng này, bà nói.
Chẳng có giả thuyết nào ở trên làm cho Phu Thi Hong Thuy an tâm, nữ
bệnh nhân tiểu đường 48 tuổi này ngồi trên giường bệnh lắng nghe một bác
sĩ nói chuyện với phóng viên về những nguyên nhân có thể đã ảnh hưởng
đến trường hợp của bà.
Vài tuần trước, bà Thuy va vào kệ tủ ở nhà và bị đứt chân.
“Tôi chẳng nghĩ nó nặng đến thế,” bà nói. Nhưng sau khi nhập viện, các bác sĩ đã quyết định cắt chân bà.
“Tôi vẫn năm mơ thấy chân mình còn nguyên,” bà nói. “Thỉnh thoảng tôi
thấy ngứa dưới chân - nhưng khi nhìn xuống thì nó không còn ở đấy.”