Mẹ Nấm/RFA
Tối
ngày 13/06/2013, nhiều báo trong nước đồng loạt đưa tin “Bắt khẩn cấp
ông Phạm Viết Đào” về tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi
ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân”.
Ông
Phạm Viết Đào là blogger thứ 2 sau ông Trương Duy Nhất (cho tới thời
điểm này, đã 20 ngày trôi qua nhưng ông Nhất vẫn bặt vô âm tín) bị cơ
quan An ninh bắt trong tình trạng khẩn cấp theo điều 258 Bộ luật Hình sự
- Tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước,
quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân:
1.
Người nào lợi dụng các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tín
ngưỡng, tôn giáo, tự do hội họp, lập hội và các quyền tự do dân chủ khác
xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức,
công dân, thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc
phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.
2. Phạm tội trong trường hợp nghiêm trọng thì bị phạt tù từ hai năm đến bảy năm.
(Trích Bộ luật Hình sự Việt Nam)
Cả ông Trương Duy Nhất và ông Phạm Viết Đào đều đã từng là người của “nhà nước” trước khi trở thành blogger.
Ông
Nhất nguyên là nhà báo tại báo Công an Quảng Nam Đà Nẵng, sau chuyển
sang báo Đại Đoàn Kết, thường trú khu vực miền Trung. Còn ông Đào nguyên
là cán bộ thanh tra thuộc Bộ Văn hóa - Thông tin trước đây, nguyên
trưởng Phòng Thanh tra hành chính chống tham nhũng - Bộ Văn hóa – Thông
tin, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Có lẽ không có blogger nào hiểu rõ về khái niệm “lợi ích nhà nước” hơn hai bloggers vừa bị bắt khẩn cấp trên.
Không
như các vụ án hình sự khác, toàn bộ “tang vật” được sử dụng làm bằng
chứng trong vụ bắt giữ hai bloggers trên có lẽ là những bài viết mang
quan điểm cá nhân được đăng công khai trên blog “Một góc nhìn khác” và
blog “Nhà văn Phạm Viết Đào: Thế sự - Văn chương – Tâm linh” . Những ai
truy cập Internet đều có thể “tiếp cận” với tang vật vụ án một cách dễ
dàng.
Điều
đáng bàn ở đây là nội dung toàn bộ các bài viết, thường được cơ quan an
ninh điều tra suy diễn, diễn giải theo hướng hiểu nhất định của họ,
hòng đi đến một kết luận chung là “nói xấu, làm giảm uy tín nhà nước,
gây mất lòng tin của nhân dân”.. Và với kinh nghiệm của cá nhân tôi sau
nhiều lần làm việc với an ninh thì những gì bên phía an ninh hiểu (hoặc
cố tình hiểu), luôn được mặc nhiên là sự hiểu của đa số bộ phận người
dân còn lại, tức là lực lượng an ninh đã và đang nhân danh nhân dân để
tuyên bố rằng tôi hiểu bài viết của anh có mục đích (ý đồ) như thế.
Đúng, sai trong vấn đề này tôi xin nhường lại câu trả lời cho người đọc.
Tuy
nhiên cơ quan an ninh cố tình quên một điều rằng, các bloggers chưa bao
giờ ép buộc ai phải đọc những điều họ viết, cũng không bao giờ kêu gọi
người đọc phải đồng thuận với quan điểm cá nhân được đăng tải công khai
của họ. Blogger viết vì họ muốn sử dụng các trang mạng xã hội để bày tỏ
quan điểm của mình. Điều này rất khác với hệ thống truyền thông đang
chịu sự quản lý của Bộ Thông tin Truyền thông và ban Tuyên giáo. Vì thế
để đi đến kết luận rằng các bloggers lợi dụng “quyền tự do ngôn luận, tự
do báo chí, tự do tín ngưỡng, tôn giáo, tự do hội họp, lập hội và các
quyền tự do dân chủ khác xâm phạm lợi ích của Nhà nước” thì phải xem xét
kỹ rằng họ thực sự có quyền tự do dân chủ để nói những điều mình nghĩ
một cách công khai hay chưa?
Bên
cạnh đó, phải làm rõ cụm từ “lợi ích nhà nước” được cho rằng “bị xâm
phạm” là lợi ích gì, ai là người thụ hưởng trực tiếp lợi ích ấy.
Việc
các blogger đăng tải công khai danh tính và hình ảnh cá nhân của mình
khi viết bài cho thấy họ thực sự rất sòng phẳng và nghiêm túc khi đưa ra
nhận định của mình, nên việc làm rõ lợi ích và tổ chức bị xâm phạm bởi
các bài viết là việc làm cần thiết. Bởi không thể có một phiên tòa mà
bên bị xâm phạm là chủ thể mơ hồ không được định nghĩa rõ ràng nhưng lại
cử đại diện là lực lượng công an, an ninh, viện kiểm sát, tòa án… nhân
danh pháp luật để đứng ra điều tra, kết tội và tuyên án.
Với
vai trò là một blogger tôi nghĩ rằng, nếu Việt Nam thực sự có tự do dân
chủ thì chắc chắn sẽ không có ai bị sách nhiễu, bị tạm giữ, bị bắt giam
bởi việc phát biểu quan điểm cá nhân của mình công khai trên các trang
mạng xã hội.
Nếu
ai đó cho rằng ở Việt Nam không có tù nhân lương tâm thì hãy xem việc
bắt giữ hai blogger Trương Duy Nhất và Phạm Viết Đào hôm nay là câu trả
lời rõ ràng nhất cho ý nghĩ đó.
Một
nhà nước "của dân, do dân và vì dân", một nhà nước luôn nêu cao khẩu
hiệu "dân giàu, nước mạnh, xã hội dân chủ, công bằng, văn minh" không
thể nào lại hành xử kém văn minh như những kẻ ngoài vòng pháp luật như
vậy được. Và càng không thể có một nhà nước được đại diện bởi một chính
quyền luôn sợ hãi những điều dân nghĩ, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra
như vậy.
Đừng ai nói với tôi đó mới là "thiên đường".
Nguồn: RFA