Bà Đầm xòe.
Bác Đào bị bắt, với gia đinh nhỏ của Bác thì đau lắm, đại dòng tộc tộc họ Phạm cũng không thể không đau. (vì Đào là người cùng họ và nhiều tuổi hơn nên tôi thường gọi là Bác – Bác Đào).
Đau vì Bác là người trong họ đã làm sáng danh dòng họ từ bao nhiều năm nay.
Bác là cán bộ Nhà nước, lại còn là nhà văn, nhà dịch giả.
Bác còn là quan thanh tra của ngành Văn hóa cấp Bộ.
Bác còn là người hiểu biết về tử vi, tướng số, lại rất tin tưởng vào vào tâm linh của con người và của trời đất.
Bác còn là Hạt giống đỏ, vì Bác là con nhà cách mạng lại sinh ra trên quê hương Đỏ – Quê Bác Hồ – Nghệ An.
Bác còn được Đảng nhà nước cho đi nước ngoài học tập để về xây dựng chế độ Xã nghĩa “tươi đẹp” cho đất nước.
Ấy thế mà Bác lại bị bắt.
Thần thánh của Đại Việt đâu, hãy hiện lên
cứu Bác Đào, họ Phạm nhà tôi; cứu Hạt giống đỏ nơi đất Đỏ – Nghệ An –
quê hương của Bác Hồ vĩ đại.
Lý do bắt Bác Đào được đăng tải trên các
báo của Nhà nước và không Nhà nước, cho rằng, bác phạm vào tội ở Điều
258 Bộ Luật Hình sự, tội tuyên truyền chống chế độ – Nguyên văn: “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân”.
Có đúng là Bác Đào đã phạm vào cái tội đó
không? Hẳn phải đợi sau khi Bác ra Tòa án rồi được thẩm phán tuyên án,
chúng ta mới biết một cách chắc chắc.
Nhưng, đó là công việc của Kiểm sát và Tòa án.
Là một fan của trang Phamvietdaoblog, tôi
cho rằng, tội của Bác Đào mà các cơ quan bảo vệ pháp luật nước ta còn
chưa “trưng ra” để bắt Bác là cái tội lúc nào Bác cũng găm đầy trên blog
của Bác bài viết, hình ảnh về tội ác của Quân Trung Cộng đã xâm lược và chuẩn bị xâm lược Việt Nam ta.
Vì đâu mà Bác lại thường trực căm thù
quân Trung Cộng như vậy? Theo tôi, ngoài tâm thế bác là nhà văn, là cán
bộ – quan Thanh tra Văn hóa Bộ, là người Việt Nam, bác và gia đình Bác
còn có nỗi đau riêng, đó là, khi Bác đang du học ở nước ngoài thì chiến
tranh biên giới phía Bắc, năm 1979, nổ ra, người em ruột của Bác trong
hàng ngũ Quân đội nhân dân Việt Nam đã chiến đấu và hy sinh tại đây
trong khi đánh nhau với Tầu Cộng.
Với Bác, đó là móm “thù nhà, nợ nước” mãi mãi không quên trong lòng Bác.
Các bạn đọc blog của Pham Viết Đào hãy
nhớ lại thử xem, trang blog của Bác Đào là trang có nhiều bài viết liên
quan đến chiến tranh biên giới phía Bắc năm 1979 nhất, trong đó, Bác
liên tục tố cáo tội ác tàn sát dã man đất nước mình, đồng bào mình của
quân Tầu Cộng xâm lược, và “hở sườn’ nhất, Bác lại còn liên kết cùng các
tá tướng nước mình nhìn nhận lại những trận đánh, đặc biệt là những
trận ta thua, trong thời kỳ này với những xót thương, trăn trở.
Đề tài này xuất hiện trên blog của Bác,
không có blog nào có thể sánh bằng, nó cứ như có đội “phục bình” “đến
hẹn lại lên”, trong khi việc đánh nhau với Tàu Cộng đã kết thúc từ năm
1990 khi diễn ra hội nghị cấp cao giữa hai nước họp ở Thành Đô bên nước
Tàu rồi.
Nước mình và nước Tàu hiện nay đang từng ngày, từng giờ dốc lòng, dốc sức cho việc tô thắm thêm những hàng chữ đỏ “4 tốt” và chữ vàng “16 chữ vàng”, đến mức tượng đài, bia tạc về tội ác của Tàu Cộng trên miền biên giới phía Bắc cũng đã phải phá đi, đục bỏ đi.
Ấy thế mà Bác và mấy tướng tá cứ suốt
ngày kể tội “anh Tàu”, cứ liên miên kêu gọi cảnh giác với “anh Tàu” thì
làm sao mà “anh Tàu” chịu cho nổi. Làm sao mà “anh Tàu” để cho bác có tự
do, có ung dung tự tại cho được?
Theo tôi, việc bắt Bác chiếu theo điều
258 của Bộ Luật Hình sự chỉ là bề nổi của tảng băng chìm trong cõi lòng
của Bác Đào lúc nào cũng hừng hừng ngọn lửa căm thù giặc Tàu mà thôi.
Các bạn cứ đợi thời gian trôi đi cho diễn tiến của sự thật trồi lên, các bạn sẽ thấy.
Còn tại sao lại bắt Bác Đào trong lúc
này? Các bạn cứ trương mắt ra hướng sang Trung Nam Hải mà nhìn trong vài
ngày nữa thì sẽ thấy.
Nó chỉ là món quà nhỏ trong bị của ai đó dâng lên lên quan thày Tàu Cộng mà thôi.
“Nó chỉ là món quà nhỏ ấy mà”.
Bà Đầm xòe.