Song Chi
Một phương pháp thứ hai, nguy hiểm hơn nhiều, là sự dẫn dắt, định
hướng dư luận bằng cách gây nhiễu thông tin, tạo những thông tin thật
giả lẫn lộn. “Nghệ thuật” cai trị của những chế độ độc tài là bưng bít
thông tin, gây nhiễu, tung hỏa mù…các kiểu. Khi dư luận, lòng căm giận
của nhân dân đang hướng vào đâu đó thì nhà cầm quyền sẽ tìm cách lái dư
luận sang hướng khác.
Ví dụ như lâu nay mối quan tâm của những người yêu nước đối với sự
leo thang của TQ trên biển Đông có những lúc bị xao lãng đi, một phần do
đủ thứ thông tin trong xã hội cứ ập tới. Khi thì Hội nghị TƯ lần thứ 6,
tháng 10.2012 với đủ thứ đồn đoán vể thay đổi nhân sự, cuối cùng mọi sự
hạ màn không ai bị kỷ luật, tiếp theo lại Hội nghị TƯ 7 tháng 5.2013
với việc bổ sung 3 nhân sự mới, rồi nào phong trào lấy ý kiến của nhân
dân để sửa đổi Hiến pháp, cũng thu hút sự chú ý của người dân suốt một
thời gian dài cuối cùng tất cả đều “vũ như cẩn”, hay mấy đợt bắt bớ gần
đây cũng vậy…tất cả khiến người ta tạm quên đi mối nguy ngoài biển Đông
hay tình hình kinh tế quá bết bát của đất nước.
Và cuối cùng là tạo thông tin thật giả lẫn lộn để gây chia rẽ, làm
mất uy tín những người yêu nước, phong trào dân chủ cũng như báo chí “lề
dân”.
Lâu nay có vẻ như báo chí “lề dân” mạnh hơn hẳn báo chí “lề đảng” do
được tự do hơn, nhanh nhạy đa chiều trong việc thông tin, phản ánh sự
việc. Trong nhiều sự kiện có tính chất “nhạy cảm” theo quan điểm của nhà
nước VN, báo chí “lề đảng” dù có số lượng và đội ngũ nhà báo “đông như
quân Nguyên”, với phương tiện máy móc kinh phí thừa thãi cũng đành phải
im lặng, ngậm ngùi nhìn báo chí “lề dân” tha hồ lên tiếng.
Còn trong những cuộc tranh luận trên mọi trang blog, diễn đàn, trang
mạng xã hội, dù nhà cầm quyền đã sử dụng cả một đội ngũ đông đảo an ninh
mạng, dư luận viên ăn lương từ tiền thuế của nhân dân chỉ để ngồi đọc
không sót một thứ gì trên báo chí “lề dân” và nhảy vào comment, tranh
cãi khắp nơi…nhưng đám an ninh mạng lẫn dư luận viên này thường bị lột
mặt nạ ngay tức khắc hoặc thua cay đắng. Một phần do đám này thường
thiếu kiến thức, thiếu kỹ năng tranh luận chỉ giỏi chửi bậy, bôi nhọ,
phá bĩnh, dựng chuyện…một cách vô văn hóa, phần khác, do chỉ lặp đi lặp
lại những luận điểm, lập luận cũ mèm giống hệt nhau và điều cuối cùng,
khi lẽ phải và tính chính danh đã không thuộc về nhà cầm quyền thì dù có
cố bênh vực cho chế độ, những kẻ tay sai cũng không cách nào bênh nổi.
Từ thực tế đó, có vẻ như những người dân chủ phần nào tự tin cho rằng
nhà nước đã không còn kiểm soát, hướng dẫn được dư luận nữa. Đừng vội
đánh giá thấp một đối thủ đã 68 năm đè đầu cưỡi cổ nhân dân như nhà nước
cộng sản VN.
Trong khi báo chí “lề dân” có sự thiệt thòi lớn nhất là nhiều khi
không cách gì tiếp cận được với sự thật thì nhà cầm quyền hoàn toàn có
thể tạo ra những thông tin thật, giả lẫn lộn làm chúng ta mất đoàn kết,
mất uy tín. Hãy nhớ lại vụ công an tung tin blogger Điếu Cày bị mất tay
là một ví dụ rất nhỏ. Bây giờ giả dụ Điếu Cày bị hãm hại mất tay thật
thì mọi người cũng nửa tin nửa ngờ, và nếu cứ thêm vài vụ nữa thì dư
luận thế giới cũng ngần ngại trước một số thông tin từ báo chí “lề dân”.
Hãy đọc những câu trả lời phỏng vấn báo chí của ông Bộ trưởng Bộ 4 T
(Bộ Thông tin và Truyền thông) Nguyễn Bắc Son về vụ tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ
tuyệt thực trong bài “Một sự bất tín vạn sự bất tin” (Báo Đại Đoàn Kết)
để thấy thâm ý của nhà cầm quyền:
“Truyền hình quốc gia và các báo khác có quyền nói chuyện này
nhưng phải phân tích thêm để người dân thấy rằng sự thật thực sự không
phải như một số trang mạng đưa cũng là do các thế lực thù địch dựng lên.
Đối với những địa chỉ mạng này, thế là "một sự bất tín, vạn sự bất
tin”, vậy là anh đã đưa thông tin sai, rõ ràng các báo chí khác cũng có
quyền bình luận thêm cho đúng sự thật…. Rõ ràng qua đó người dân có
quyền nghi ngờ tất cả những gì trước kia một số báo thường xuyên chống
phá đất nước chúng ta đăng tải”.
Chỉ có điều cho đến thời điểm này thì cái câu “một sự bất tín, vạn sự
bất tin” kia là dành cho nhà cầm quyền VN và hệ thống báo chí truyền
thông của đảng thì mới đúng!
Đây chỉ là một vài phương cách trong hàng ngàn cách khác nhau để trị
dân, kéo dài sự tồn tại của một chế độ độc tài. Để đối phó lại, báo chí
truyền thông “lề dân” ngày càng phải cảnh giác hơn với nhà cầm quyền,
phong trào dân chủ thì càng cần phải đoàn kết hơn, và có lẽ cũng đã qua
rồi cái thời tự phát, riêng lẻ, không có đường lối chiến lược gì. Nhưng
làm thế nào để có thể tập hợp thành tổ chức, nhất là trong một môi
trường còn thiếu nhiều điều kiện như ở VN, thì điều đó lại nằm ngoài
phạm vi bài viết này.