Vũ Thị Phương Anh
Sáng nay vừa vào cơ quan, lướt mắt qua vài tờ báo trên mạng,
tôi rất vui khi đọc được tin ông Hoàng Hữu Phước có lời xin lỗi ông
Dương Trung Quốc, ở đây: "Đại biểu Hoàng Hữu Phước xin lỗi đại biểu Dương Trung Quốc".
Vui, vì như thế có nghĩa là ông Phước đã biết lắng nghe ý kiến của
người dân (tức chính là những người mà ông đang đại diện cho họ). Và
càng vui hơn là vì thế có nghĩa ông đã biết phục thiện, vì một người
phục thiện bao giờ cũng là người đáng quý, chứ không phải là người không
bao giờ mắc sai lầm, bởi ai mà chẳng có lúc sai lầm (mặc dù cũng phải
nói thêm một chút, đó là qua trang blog của ông Phước tôi thấy ông đã có
quá nhiều sai lầm trong một thời gian quá dài!)
Tối nay đi làm về, cơm nước xong xuôi rồi tôi mới có thời gian đọc kỹ
mẩu tin nói trên, và... quả thật là rất thất vọng. Lý do cho sự thất
vọng của tôi:
1. Ông Phước nói: ông viết về ông DTQ chẳng qua cũng là nối tiếp một
công việc ông làm thường xuyên mà theo ông là , xin trích nguyên văn: "như
cuốn nhật ký, giống như để thùng nước đá do mình pha chế ngoài đường có
đậy nắp, ai đi ngang khát nước dừng lại uống một chút".
Rồi lại còn "từ suy nghĩ đó tôi viết một bài hết sức vô tư, đăng trên trang mạng quen thuộc, không ngờ lại bị phản ứng như vậy" nữa chứ.
Quả thật tôi rất băn khoăn khi ông Phước cho rằng việc ông phát biểu
trên blog như vậy cũng tương tự như để thùng nước đá ngoài đường cho mọi
người uống khi khát, một việc làm do tốt bụng và đáng trân trọng (và vì
thế, ông đã khá ngạc nhiên khi bị phản ứng). Chẳng lẽ nghe những lời
phỉ báng cả tôn giáo và các bậc tu hành, miệt thị những con người vì lý
do này hay khác phải làm nghề bán thân nuôi miệng (tất nhiên không ai
muốn, nhưng nó vẫn tồn tại khắp đông tây kim cổ), và xúc phạm nặng nề
một người đồng nhiệm như ông Phước đã làm mà lại là một điều có ích cho
mọi người ư?
Nhưng chắc chắn đó là ý của ông Phước, vì đó cũng là điều ông đã
khẳng định trong phần mở đầu bài viết đầy tai tiếng của mình. Trong bài
ấy, ông viết đại ý là muốn làm cho mọi người biết cái hay (chắc là của
ông) mà làm theo, và biết cái dở (chắc chắn là của ông Quốc) mà tránh!
Quả thật ý tứ của ông chỗ này tôi không thể hiểu được, nếu loại trừ khả
năng là ông có vấn đề về tâm thần như có một số người đã nghi ngờ từ
lâu.
Ngoài ra, tôi không hiểu người khác cảm nhận như thế nào, nhưng với
tôi, việc ông viết bài "hết sức vô tư" về ông DTQ thì cũng chẳng khác gì
một đứa trẻ con có thói quen nói năng thô lỗ, vô lễ, nên bạ đâu cũng
văng ra những lời lẽ khiếm nhã, dù đó chỉ là một thói quen mà đứa bé ấy
và những người quen của cô ta/cậu ta coi là bình thường. Tôi nghĩ, ngay
cả với một đứa bé thì nó cũng chỉ có thể nói năng tục tĩu trong nhà hoặc
với một nhóm bạn nhỏ rất thân thiết nào đó. Chứ khi ra những nơi công
cộng - đi học, thậm chí chỉ cần đi ra chợ mua bán - mà nói năng như vậy
thì thế nào cũng bị bắt lỗi. Và chắc chắn là phải xin lỗi đàng hoàng,
chứ không thế nói theo kiểu "không ngờ chỉ chửi tục theo thói quen
thường ngày mà cũng bị bắt bẻ" như thế được, vì sẽ bị xem là hỗn, thiếu
tôn trọng người khác, thậm chí có thể bị xem là vô học (ngôn ngữ bình
dân sẽ gọi là "mất dạy").
2. Ông Phước nói, trích nguyên văn từ bài báo, như sau:
"Sáng 18/2, thường trực đoàn ĐBQH TP. HCM cũng có gặp tôi tìm hiểu xem vì sao mình viết cái đó, có những bức xúc gì. Tôi cũng đã trả lời thẳng thắn như vừa trình bày với các bạn. Đó là với những cái thói quen viết một cách rất là trực ngôn."
Ông đã nhấn mạnh đến 2 lần về việc ông phát biểu về ông Quốc như vậy
chỉ là do tính ông nói thẳng (= trực ngôn, thẳng thắn) mà thôi. Như vậy,
rõ ràng là ông vẫn tin những điều ông làm là đúng ư?
Mà quả nhiên là thế. Ở đoạn bên dưới của bài báo, ông nói (trích nguyên văn):
"Tôi suy nghĩ blog là một nhật ký mở, mình nói trong lúc nhà nước đang có quá nhiều cái để đương đầu, vậy mà ông Dương Trung Quốc liên tục nói về mại dâm, biểu tình, văn hóa từ chức… hãy để tập trung vào cái lớn."
Tôi không hiểu ông Phước nghĩ rằng nên nói về cái gì thì mới phù hợp
trong tình hình này, nhưng theo tôi nói về luật biểu tình và văn hóa từ
chức là hoàn toàn đúng nguyện vọng của nhiều người dân mà cả hai ông đều
đang đại diện đấy ạ. Hay ít ra, những điều ông Quốc nói về biểu tình và
về văn hóa từ chức phản ánh đúng nguyện vọng của tôi, một cử tri.
Ngoài ra, dù tôi không quan tâm đến mại dâm nhiều lắm, nhưng tôi cũng
cho rằng mại dâm cần phải được quản lý công khai, chứ nên cấm trên giấy
nhưng vẫn tồn tại trên thực tế như hiện nay. Khi đả phá chuyện công
khai quản lý mại dâm, ông có nhắc đến người Công giáo (ở Đồng Nai, nơi
ông Quốc là đại biểu). Vậy với tư cách là một cử tri ở TP HCM, tôi cũng
xin đề cập đến một chuyện khác vốn là cấm kỵ với người Công giáo, nhưng
đang được nhà nước quản lý công khai vì những lợi ích lớn hơn cho xã
hội, đó là chuyện phá thai. Tuy là người Công giáo và bản thân không ủng
hộ việc phá thai, tôi vẫn cho rằng việc nhà nước làm liên quan đến phá
thai là không sai trên quan điểm quản lý xã hội, vì nếu cấm phá thai thì
sẽ có phá thai lén lút, và sự nguy hại của việc này là không tả xiết.
Như vậy, rõ ràng những điều ông Quốc nói là phản ánh nguyện vọng của
(một bộ phận) dân chúng, ví dụ như tôi. Trong khi đó, những điều ông nói
thì tôi chưa thấy có cái gì phản ánh nguyện vọng của tôi cả. Vậy tại
sao ông Quốc lại sai (sai trầm trọng nữa chứ, mà theo từ Hán Việt mà ông
có vẻ rất giỏi là "đại ngu") còn ông mới là đúng và vì thế có quyền
"trực ngôn"? Thực sự tôi không hiểu logic này ông Phước ạ.
3. Tôi không chỉ thất vọng, mà còn rất bất bình, khi đọc đoạn sau đây của ông Phước (theo tờ báo đã ghi lại):
"Trong tình hình đất nước hiện nay, những kẻ xấu, các thế lực không thân thiện đang nhìn vào đất nước thì cái chuyện mình có trực ngôn, mình nêu lên, cũng như là cung cấp cho họ một cơ hội bằng vàng để họ có thể xúc xiểm QH, đại biểu QH Việt Nam. Rồi họ suy diễn tư cách của đại biểu như thế nào, môi trường QH như thế nào mà các đại biểu lại có những bức xúc không dám tranh luận ở trong nghị trường mà viết blog như thế.
Như vậy là mình tạo thời cơ cho những kẻ không có thiện cảm với Nhà nước mình. Họ có cái cớ tấn công cá nhân mình, tấn công tập thể mình đang sinh hoạt"
Tôi không rõ mình có hiểu đúng ý của ông hay không, nhưng dường như
ông cho rằng những người phản đối bài viết của ông đều là kẻ xấu, là thế
lực không thân thiện, những người chỉ chăm chăm nhìn vào những sơ hở
của ông với tư cách là một đại biểu QH để xúc xiểm, tấn công QH?
Ông là đại biểu của dân mà khi nghe dân phản ánh thì ngay lập tức nghĩ
ngay rằng đó là sự xúc xiểm và tấn công đối với ông và tập thể của ông
(tức là QH), thì theo ông liệu có ai dám đến phản ánh gì với ông nữa
không?
Riêng tôi thì tôi nghĩ, việc người dân có ý kiến về cách ứng xử của
ông, một đại biểu quốc hội, có liên quan đến ông Quốc, một đại biểu quốc
hội khác, là những dấu hiệu cho thấy hoạt động của QH đã có ít nhiều
được người dân quan tâm, và là một bằng chứng tốt mà nhà nước ta đang
rất cần để chứng minh với thế giới về những tiến bộ về mặt dân chủ của
đất nước chúng ta. Và tôi tưởng một người có ít nhiều hiểu biết và ảnh
hưởng của nền học vấn phương tây của ông phải nhận ra điều này rõ hơn ai
hết chứ? Ông có nghĩ rằng chính vì những cái "mác" khá to của ông (giỏi
ngoại ngữ, nhiều kinh nghiệm làm việc với nước ngoài, đại diện cho
doanh nghiệp, là người tự ứng cử và hình như chưa phải là Đảng viên) nên
mới có những người bỏ phiếu cho ông hay không? Nay ông phát biểu như
thế này, liệu ông có đang phản bội họ hay không?
4. Cuối cùng, tôi vô cùng thất vọng và thấy không còn có gì để vớt
vát cho ông khi ở cuối bài viết phóng viên đã hỏi ông xem ông có lời gì
với cử tri hay không, thì ông chỉ nói (trích dẫn theo bài báo):
"Tôi tin những điều giãi bày hôm nay, cử tri đọc sẽ hiểu thêm về tôi trước khi tôi có dịp tiếp cận để nói chuyện với cử tri. Thông qua báo VietNamNet, cử tri sẽ hiểu về tôi."
Tôi không rõ bài báo có cắt bỏ hoặc sửa lại lời nào của ông không,
nhưng nếu ông nói đúng như bài báo viết thì thưa ông Phước, cái mà tôi
(và nhiều cử tri khác) mong chờ, đó là lời xin lỗi của ông, không chỉ là
với ông Quốc (là người thực ra đã không bắt lỗi ông, như các phát biểu
công khai của ông Quốc cho thấy). Mà trước hết và quan trọng hơn hết là
lời xin lỗi các cử tri, những người đã tín nhiệm ông, hoặc những người
có thể đã không bỏ phiếu cho ông (như tôi) nhưng ông vẫn là đại diện cho
họ. Có như thế thì ông mới xứng đáng với tư cách đại biểu của dân.
Thế nhưng, sau khi đã đọc đi đọc lại cả bài viết, tôi chỉ thấy ông
(1) biện hộ cho chính mình, tiếp tục với những lời lẽ hay ho (như trực ngôn, thẳng thắn, vô tư ...); (2) xin lỗi QH với tư cách là "cái tập thể mà mình sinh hoạt"
chứ không phải với tư cách một tổ chức đại diện cho dân, (3) xin lỗi
ông Quốc với tư cách là những người sinh hoạt trong cùng tập thể (tức
QH) với nhau mà lại đi nói ra ngoài thì sai phương pháp tranh luận, chứ
tuyệt nhiên không có lời xin lỗi nào dành cho người dân cả. Chỉ có 2 chỗ
ông nhắc đến cử tri (trực tiếp hay gián tiếp) thì những chỗ ấy tôi lại
chỉ thấy ông hoặc cho họ phần tử xấu, không thân thiện, tìm mọi cơ hội
tấn công cá nhân ông và QH (xin xem lại phần đánh số 3 ở trên), hoặc cho
là cử tri đã hiểu sai về ông nên ông cần phải giãi bày cho họ hiểu thêm về ông.
Tôi không hiểu mọi người khác thì sao, nhưng quả thật qua những tóm
tắt của tôi ở đoạn trên thì tôi nghĩ mình cũng đã hiểu ông khá rõ rồi:
trong suy nghĩ của ông chỉ có chính bản thân ông hoặc tập thể của ông
(là QH), chứ người dân hoàn toàn không có bất cứ một chỗ nào trong suy
nghĩ của ông cả. Vâng ông Phước ạ, tôi càng đọc bài xin lỗi của ông thì
tôi càng bất bình và càng buồn hơn bao giờ hết, vì cảm thấy hình như
mình đã bị lừa và bị phản bội quá nặng nề.
Nếu ông không xin lỗi, thì tôi còn có thể bỏ qua những lời lẽ kỳ dị
của ông trên blog vì nghĩ rằng ông hơi bị bất thường về tâm lý (tâm
thần). Còn nay ông đã xin lỗi thì tôi bỗng nhận ra rằng không kể đến sức
khỏe tâm thần của ông (là điều có thể cần phải xem lại như ai đó đã nói
ở đây: "Quốc Hội cần khẩn cấp xem xét sức khỏe tâm thần của đại biểu Hoàng Hữu Phước)",
rõ ràng ông rất xem thường người dân, thậm chí xem họ như là kẻ xấu, là
thế lực thù địch, còn nếu không thì cũng chỉ là những kẻ ít học, trình
độ thấp kém, dễ bị lợi dụng, xúi giục, hoặc ít nhất là thiếu hiểu biết
nên đã không hiểu đúng về ông, một người giỏi giang, tốt bụng, và thẳng
tính!
Ông Phước ơi, lời xin lỗi đó ông đã nói ra rồi. Nhưng quả thật, giá
mà ông đừng xin lỗi, còn hơn! Vì ông có nghĩ rằng xin lỗi như vậy, thì
cũng chẳng khác gì ông lại tiếp tục miệt thị cử tri thêm nữa, hay không?