Vũ Quốc Uy
Ông Lê Hồng Hà, cựu đại tá công an, nguyên chánh văn phòng Bộ Công An
Bài phỏng vấn ngày 6/3/2012
cho tôi một ấn tượng mới về bác Lê Hồng Hà. Ấn tượng của độc giả
trước đây về Lê Hồng Hà là một vị lão thành nghiêm túc, chân thực, phê
phán mạnh những sai lầm của ĐCSVN và của chủ nghĩa Mác-Lê, tin vào nhân
dân…song còn một số hạn chế như: quan niệm “tự vỡ” của hệ thống CS là
thế nào, có phải Lê Hồng Hà trông chờ nhiều ở những người CS thức tỉnh ở
quanh ông mà ít quan tâm đến những nhân vật và phong trào đấu tranh dân
chủ cụ thể tự phát ở trong nước nhất là ở ngoài nước, có phải Lê Hồng
Hà đánh giá chưa đúng nguy cơ Bắc thuộc…? Với bài trả lời phỏng vấn nói
trên, theo tôi, bác Lê Hồng Hà, một cách ngắn gọn và dứt khoát đã rũ
sạch được những ấn tượng “lấn cấn” nói trên.
- Việc đánh giá tình hình đất nước của Lê Hồng Hà đã xổ toẹt sự đánh
giá của đảng CS : Ông nói “tình hình xã hội hiện nay ở mức độ xấu chưa
từng có, kể từ năm 1975 đến giờ. Sự xuống cấp của đất nước hầu khắp mọi
lĩnh vực từ an ninh, đạo đức, văn hóa, giáo dục, xã hội, hay chính trị.
... Như vậy xã hội hiện nay, theo tôi (Lê Hồng Hà), đang lâm vào một
cuộc tổng khủng hoảng toàn diện mà nguyên nhân là do đường lối của ĐCSVN
về phát triển là sai”.
- Đánh giá công và tội của đảng CS: Câu duy nhất tạm coi là ghi công
“về công cuộc giải phóng dân tộc thì có thể là anh hùng ca”, nhưng thành
tích ấy là do tinh thần yêu nước của dân tộc chứ không phải do tính
chất Cộng sản của Đảng, trái lại Đảng đã nhập vào một chủ nghĩa “phản
phát triển” nên “việc xây dựng và phát triển đất nước thì từ khi có
ĐCSVN đến giờ đó là một quãng lịch sử thất bại”, khiến cho “uy tín của
của ĐCSVN đã xuống thấp chưa từng có, gần như không còn ai tin vào cái
Đảng này nữa”! “Việt Nam dưới sự lãnh đạo của ĐCSVN thì càng phát triển
lại càng tụt hậu về nhiều mặt so với các nước trong khu vực”. Theo ông,
ĐCS hiện nay chẳng còn tiền phong tiền phiếc gì hết mà “Đảng hiện nay
chỉ còn vai trò kìm hãm xã hội thôi”. (suy ra: Vậy thì Đảng còn ngồi ở
đấy làm gì?)
- Tội lớn nhất của Đảng là tạo điều kiện cho Trung quốc xâm lược: “Trung
Quốc đã và đang ráo riết thực hiện những kế hoạch dữ dội, xâm nhập, ảnh
hưởng, chèn ép, bao vây trên mọi lĩnh vực, kinh tế, an ninh, quốc
phòng, lãnh thổ, nhằm thực hiện ý đồ cuối cùng là thôn tính Việt Nam.
Còn về phía Việt Nam thì nhiều cán bộ lãnh đạo của Việt Nam lại đã và
đang bị Trung Quốc mua chuộc và khống chế. Tất cả những điều đó đều là
một quá trình liên tục từ Đại hội VI của ĐCSVN đến nay. Thái độ nói
chung của lãnh đạo Việt Nam hiện nay về Trung Quốc lại lờ phờ, không rõ
ràng. Đó là một vấn đề hết sức nguy hiểm”.
- Nguồn gốc mọi sai lầm là do chủ nghĩa Mác-Lênin: “Chủ nghĩa
Marx-Lenin là một học thuyết đấu tranh giai cấp, là một học thuyết phản
phát triển” nên.”Xây dựng và phát triển đất nước mà lại theo chủ nghĩa
Marx-Lenin thì sai hoàn toàn”. “Sai lầm từ gốc nằm ở cương lĩnh, ở đường
lối, ở hệ tư tưởng”. Thế nhưng ĐCSVN không biết sai từ gốc hoặc biết
sai từ gốc nhưng nếu nhận sai như thế thì “phải chấp nhận rằng công tác
tuyên huấn là bịp bợm còn công tác lý luận là bế tắc, họ sẽ phải tự cách
chức hết, tự nghỉ hết, tức là sự tự “lật đổ”, sự thay đổi hoàn toàn”
dẫn đến mất chức mất quyền lợi của họ. Vì không dám đụng đến cái gốc của
sai lầm nên theo ông “mong muốn đổi mới cái Đảng này cho nó mạnh lên,
nó sạch lên thì không có. Trong tình hình hiện nay của đất nước thì cái
Đảng này không thể đổi mới được”, “làm sao có thể chỉnh đốn được”? Tóm
lại lối thoát duy nhất là: “thôi hệ tư tưởng Marx-Lenin đi!” (thế thì
ông Lê Hồng Hà triệt để hơn hẳn ông Lữ Phương, ông LP vẫn cứ bịn rịn với
Mác, chạy tội cho Mác).
- Đánh giá lực lượng đổi mới: Đối với chủ nghĩa Mác - Lê và đảng CS,
Lê Hồng Hà càng dứt khoát bao nhiêu thì đối với các lực lượng đổi mới
ông càng ưu ái, tinh tế và bao dung bấy nhiêu.
Trước hết ông chỉ tin vào Dân, đặt Dân đối diện, đối tác, đối lập với
Đảng: “Chỉ dân mới có thể tạo ra đổi mới. Nếu cái Đảng này có làm được
cái gì tiến bộ thì cũng phải dựa vào SỨC ÉP của dân. Nhân dân sẽ là
người BẮT Đảng phải thay đổi”.
Trong dân, ông lưu ý những người tiền phong của dân. Tuy không còn
là đảng viên nhưng vợ là đảng viên, môi trường giao lưu hầu hết là đảng
viên, nhưng Lê Hồng Hà không e ngại đặt hy vọng vào những nhân vật và
tổ chức mà Đảng thù ghét như khối 8406, Cù Huy Hà Vũ, cha con Trần Huỳnh
Duy Thức, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Xuân Nghĩa, biểu tình viên Bùi thị
Minh Hằng…, và cả phong trào hải ngoại mà Lê Hồng Hà đánh giá là “ở
ngoài nước, tôi thấy có nhiều phát biểu cũng rất giỏi, nhiều hoạt động
rất tích cực”.
Đặc biệt, đối với “những người đang nằm trong hệ thống như Dương
Trung Quốc, Nguyễn Minh Thuyết, Tương Lai, Nguyễn Trung…, họ phát biểu
còn dè dặt thì đánh giá thế nào?” Những người này vẫn đang bị phê phán
là “đối lập trung thành, là cải lương”, Lê Hồng Hà biết rõ tác dụng tích
cực của họ , nhưng tôn trọng lời cảnh giác của dư luận, Lê Hồng Hà chỉ
để dấu hỏi và không kết luận gì (dè dặt là sách lược hay dè dặt do nhận
thức, hay dè dặt do quyền lợi?) . Ở đây vấn đề đòi hỏi sự tinh tế, mắc
sai lầm về phía nào cũng đều có hại..
Cuối cùng, đối với ĐCS là đối tượng mà Lê Hồng Hà nhận định là
không còn chút uy tín gì , chỉ còn mỗi tác dụng là kìm hãm xã hội, nhưng
Lê Hồng Hà không đòi “giải thể” như nhiều người khác, mà chỉ khuyên các
đảng viên hãy “họp lại với nhau (mà bàn nhau) để thôi hệ tư tưởng
Marx-Lenin đi! Tôi không kêu gọi thủ tiêu “anh” nhưng “anh” muốn tồn tại
thì phải thực hiện đa đảng, dân chủ, để mà tồn tại”.
Lời khuyên ấy không hề là sự yếu mềm chờ đợi, vì Lê Hồng Hà đã khẳng
định ĐCS không thể tự đổi, khẳng định Dân phải gây SỨC ÉP, phải BẮT thì
Đảng mới có thể thay đổi. Vậy sự “tự vỡ” mà ông nói trước đây không phải
Đảng tự thân chủ động vỡ ra mà sự “ổn định phi lý” của xã hội phải vỡ
ra dưới áp lực của Thực tiễn, của Xã hội công dân ngày càng lớn mạnh.
Lạ thay, những ý kiến dân chủ quyết liệt trong bài phỏng vấn ấy
lại từ một “lão thành cách mạnh” Cộng sản, học ở Trung Quốc, lại học về
Mác-Lê, lại nguyên là đại tá Công an, nghĩa là từ một người có đủ các
điều kiện để trở thành một kẻ Mao-ít, phản Dân tộc và Phản động, chỉ
biết còn Đảng còn mình!
Tư duy thì dứt khoát như vậy, và Lê Hồng Hà quan niệm toàn dân phải
tiến lên gây Sức ép đủ mạnh để “bắt” Đảng từ bỏ chủ nghĩa, từ bỏ nạn cai
trị độc đảng (đấy là cách mạng ôn hoà chứ còn gì khác), nhưng ông giữ
lại điều “ngoại giao” cuối cùng: lờ đi cái nhân vật đang ngồi trên bàn
thờ! Bạn có thể bảo thế là chưa triệt để, nhưng thử nghĩ mà xem, đã lên
án cái chủ nghĩa Mác-Lê phản tiến hoá đến tận cùng tội lỗi, mà từ đầu
đến cuối không thèm trích một lời nào của nhân vật đã rước chủ nghĩa ấy
về (như số đông các người dù phê phán Đảng rất mạnh vẫn thường trích dẫn
), thì ngần ấy chưa đủ phủ định thần tượng ấy hay sao? Điều không cần
nói mà cứ nói chẳng là thừa sao?
Phải chăng đó là phép xử lý triệt để mà bao dung rất Á Đông, có thể tham khảo?
VQU (8/3/2012)