Đào Tuấn
Nhà báo Lê Thọ Bình có lần đã kể về “giai thoại cá khô” của ông
Trương Đình Tuyển. Đại khái đó là một vị “thái thú” ở trong một căn
phòng tập thể “sực nức mùi cá khô”, quần sắn móng lợn, chân đi dép tông,
tự đạp xe đi chợ Quán Lau, cơm với “mấy con cá khô chỏng chơ”, sáng dậy
cho vo gạo, cắm phích, cho thêm mấy con cá khô vào thành bửa sáng.
Trưa, tối về cắm cho nóng lên thành bữa trưa, tối. “Rất chi là tiện”.
Có lẽ “rất chi là rẻ” nữa.
Rất nhiều ngợi ca ông Tuyển, một vị quan giản dị, liêm chính - dù
ngay những người ngợi ca cũng thấy rằng sống với cá khô, xe đạp, tiện
thì tiện thật nhưng như thế không thể gọi là cuộc sống - mà thiếu chữ
tạm.
Tháng 8-2002, sau 2 năm “cá khô và xe đạp”, “Thái thú” Tuyển tái
nhiệm chức vụ Bộ trưởng Bộ Thương mại và là một trong những “tác giả”
trong cuộc đua vào WTO của Việt Nam.
Hình như cũng chẳng có mấy vị thượng thư,
thái thú “đi chợ”. Ngay cả ông Tuyển, khi về lại làm “thượng thư” cũng
không còn nghe chuyện ông “đi chợ” nữa. Có lẽ cũng chính vì thế, ngay
sau khi “trúng số” WTO, thậm chí còn chưa qua giai đoạn “cửa sổ” 5 năm,
thuế thu nhập cá nhân đã được đặt ra với tuyên bố “Cải cách cơ cấu nguồn
thu ngân sách”, mà cụ thể là tăng thu, để đảm bảo lộ trình và quan
trọng hơn, để bù cho những loại thuế sẽ phải cắt giảm sau “chiến thắng
WTO”.
Không ai buộc các bí thư, bộ trưởng phải đi chợ. Nhưng hình như chuyện đi chợ mấy năm nay lại được nói đến quá nhiều.
24-10-2007, tại nghị trường QH, đại biểu QH TP HCM, bà Dao Nhiễu
Linh, sau khi giới thiệu “Là một người hằng ngày phải đi chợ” đã phát
biểu: "Ở TP HCM, chi phí ăn, mặc, ở thấp nhất của một người cũng 6 triệu
đồng, chưa kể người phụ thuộc. Như vậy, mức chịu thuế khởi điểm nên ở
mức 6-8 triệu đồng. Dân giàu nước mới mạnh, nếu lấy khởi điểm 4 triệu
đồng áp dụng từ năm 2009 thì luật chưa ban hành đã lạc hậu".
Trong suốt 1 năm trước đó, dự án luật thuế này đã gây vô số tranh
cãi. Đáng chú ý nhất là những quan ngại của một người nước ngoài
chưa-từng-đi-chợ-ở-Việt Nam - ông Martin Ram, về việc chúng ta đã “đi
quá nhanh” xung quanh việc đưa ra loại thuế, có bản chất như một thứ
thuế thân - “đánh vào bất cứ khoản thu nhập nào”. “Ðây là loại thuế làm
tăng nguồn thu nhưng tương đối thấp và khuyến khích việc thoái thác
chính thức hoá” - Quyền Giám đốc Ngân hàng thế giới tại Việt Nam nói.
Đó đây có những phát biểu đại ý do đây là luật thuế liên quan đến
quảng đại quần chúng nên sẽ quyết theo ý dân. Thậm chí, một vị phó Tổng
cục trưởng còn nhắc đến chuyện trưng cầu dân ý. Nhưng kết quả cuối cùng
thì ai cũng biết, ngày 20-11-2007, Quốc hội, gồm đa số những người
không đi chợ - dù là đại biểu dân cử, đã thông qua luật thuế này với mức
khởi điểm chịu thuế là 4 triệu đồng và giảm trừ gia cảnh 1,6 triệu
đồng, thấp nhất trong số các phương án. Cũng ngày hôm đó, giá gạo tẻ
thường có mức 5.600 - 6000 đồng/kg.
Nỗi lo lạc hậu hóa ra không hề thừa bời lạm phát ngay sau đó đã “cười
khẩy” với con số tuyệt đối 4 triệu đồng. Không ai chết vì phải nộp
thuế thu nhập cá nhân, khẳng định chắc chắn, nhưng khoảng 1,5% dân số
đóng thuế khốn khó hơn nhiều, bởi từ thời điểm Luật được đưa ra QH lần
đầu năm 2006 đến nay, lạm phát đã “đạt” mức cộng dồn 70%.
Câu chuyện ngoài chợ sau đó được nhắc tới thêm hai lần. Phó Chủ tịch
QH Nguyễn Đức Kiên có lần tâm sự với báo chí: “Vợ tôi cũng hay than thở
về chuyện mang 100 ngàn đồng ra chợ không biết mua cái gì. Tôi bảo trong
100 ngàn đồng ấy, bà và mọi người phải tính toán cho phù hợp...”. Còn
Bộ trưởng Tài chính Vũ Văn Ninh, thì: “Đương nhiên đã lạm phát thì toàn
dân phải chịu khó khăn, vì cầm cùng số tiền ấy ra chợ mà giá cao thì mua
được ít hàng hơn, ăn uống phải chặt chẽ hơn, tất cả các thứ phải thắt
chặt hơn. Trong từng gia đình cũng thế thôi, vợ tôi đi chợ về cũng kêu
ghê lắm”.
Khổ thân những người nghèo. 100 ngàn đồng, bằng 1/4 thu nhập của một
hộ nghèo nông thôn, 1/5 thu nhập hộ nghèo thành phố mà “ra chợ không
biết mua cái gì” thì không biết người nghèo ra chợ sẽ mua cái gì? Đến vợ
các vị thượng thư với mức “lương 8 chấm” còn kêu ca thì dân chúng chắc
không còn hơi sức mà khóc.
Khổ thân cho những bà nội trợ, ngoài chuyện đương nhiên phải nấu ăn
ngon, phải biết làm toán, giờ còn phải biết thắt dây chuối nữa.
Đi chợ đại khái vừa là một “bổ đề cơ bản” cần phải chứng minh mà những bà nội trợ xứ ta đáng được tặng Fields.
Đi chợ đại khái vừa là một “bổ đề cơ bản” cần phải chứng minh mà những bà nội trợ xứ ta đáng được tặng Fields.
Nhưng đến ngày 20-3 vừa qua, đã xuất hiện một “người đi chợ vĩ đại”:
Bà thứ trưởng Bộ Tài chính Vũ Thị Mai. Trả lời phỏng vấn Tuổi trẻ, bà
Mai, người xuất thân từ dân ngành thuế, khẳng định việc nâng mức giảm
trừ gia cảnh từ 1,6 triệu đồng/tháng lên 2,4 triệu đồng/tháng - như dự
thảo Bộ Tài chính dự kiến: “Đã được xem là khoan sức dân rồi”. (Một quan
chức, vào đúng ngày 8-3, thậm chí còn “làm thơ” đối với sắc thuế trực
thu này rằng: Hy vọng việc sửa đổi luật này góp phần làm nồi cơm của gia
đình sẽ đầy hơn, chị em sẽ vui hơn”!!!).
Đã thế, vào hôm Bộ Tài chính họp báo công bố dự thảo, dù thừa nhận đã
lạc hậu, dự luật sửa đổi này, dự kiến, lại chỉ được áp dụng từ
1-4-2014. Đã thế những con số 6 triệu và 2,4 triệu tuyệt đối này, dự
kiến kéo dài 5 năm, ít nhất đến 2018.
Đang có một cách “đi chợ” rất khác nhau giữa người dân và các quan
chức. Giá gạo tẻ thường trong ngày bà Mai nói chuyện “khoan sức dân” ở
mức 12-13 ngàn đồng/kg, gấp 3 lần “giá gạo dự thảo”, gấp 2 lần “giá gạo
thông qua”. 6 năm trước, vị đại biểu dân cử, cũng là một phụ nữ đi chợ,
bà Dao Nhiễu Linh đã nói trước QH mức 6 triệu đồng mỗi tháng chỉ là tối
thiểu đối với một người độc thân ở thành phố. Thế mà bây giờ, người nội
trợ mang hàm thứ trưởng Vũ Thị Mai lại cho rằng con số đó còn là “khoan
sức dân” trong thì tương lai 2 năm sau và đằng đẵng 5 năm tiếp sau đó.
Không ai biết 2 năm nữa giá gạo sẽ là bao nhiêu. Không ai biết sau
đây 5-7 năm, trước sự hung hãn của lạm phát, giá trị của 6 triệu còn mua
được bao nhiêu. Chỉ biết bây giờ không ai sống bằng cá khô và xe đạp
như Bộ trưởng Tuyển nữa, vì thế, không thể áp “mức sống cá khô” để quy
ra mức khởi điểm chịu thuế.
Sẽ rất ngoa ngoắt nếu nói năm 2018, mà gần hơn là 2014, với 6 triệu
đồng, người dân còn không đủ đảm bảo “cuộc sống cá khô”, thậm chí không
còn sức mà đạp xe. Nhưng lại càng không thể buộc người dân phải đóng
thuế trong tình trạng “sống cá khô và xe đạp”, không được phép ốm đau,
không thăm nom hiếu hỉ, không vui chơi giải trí. Bởi với 6 triệu đồng
mỗi tháng cho lao động chính và 2,4 triệu cho “tàu há mồm” ngay thời
điểm này cũng chỉ đảm bảo một cuộc sống cá khô tối thiểu, ăn lạm vào
tương lai khi không một xu tích lũy và phải đóng thuế trước khi cầm dây
chuối sách làn ra chợ.
Sống mà chỉ ăn ngủ thì ngay cả chữ tạm có lẽ cũng còn là xa xỉ.