Đỗ Trọng
1. Ngay từ khi mới thành lập, đặc biệt là vào
những năm Cải cách ruộng đất, một trong những khẩu hiệu của Đảng Cộng
sản Việt Nam từng ra sức hô hào lúc ấy là: “Trí, phú, địa hào, đào tận
gốc, trốc tận rễ”. Từ đó đến nay chưa thấy có văn bản chính thức nào coi
đấy là sai lầm, cho nên khẩu hiệu ấy vẫn còn nguyên giá trị.
Cách đây trên 2.200 năm tên bạo chúa Tần Thủy Hoàng mới đốt sách,
giết học trò đã được xem như một trong những tội ác ghê tởm nhất. Tuy
vậy, nếu so với những người Cộng sản Việt Nam sẵn sàng “…đào tận gốc,
trốc tận rễ” trí thức của mình, Tần Thủy Hoàng còn thua xa.
Trí thức tội tình chi? Phải chăng nhờ trí thức mà nhân loại tiếp cận
được với thế giới văn minh, diệt trí thức chỉ có thể là thủ đoạn “ngu
dân” hóa vì mục đích đen tối. Hơn nữa, phần lớn những người Cộng sản đề
ra khẩu hiệu lúc ấy lại xuất thân từ trí thức. Liệu các nhà giáo, những
“đại trí thức” kia - người đã dày công dạy dỗ những trí thức mất dạy ấy
có cảm thấy tủi nhục, bất hạnh khi có những học trò bất nghĩa, kẻ “ăn
cháo đái bát”, sẵn sàng “đào” mình, quên hết thảy mọi luân thường, đạo
lý kia không?
Nếu những người Cộng sản Việt Nam lúc đó cố tình quên câu: “Không
thày, đố mày làm nên”, “Một người lo bằng kho người hay làm” của cha ông
đã dạy thì cũng phải nhớ câu: “Tôi sẵn sàng đổi hàng tá Đảng viên vô
tích sự để lấy một chuyên gia tư sản có tài” của Lê Nin, người mà mình
đang tôn thờ chứ. Diệt thày, diệt người biết lo, không cần các chuyên
gia tư sản có tài kia thì “Chỉ có sống với tinh tinh” (Trần Mạnh Hảo)
cũng đúng thôi!
Chính vì vậy trong nhiều thập kỷ trí thức chỉ được nhắc đến như vai
phụ trong phường chèo xã hội. Khoa học bị kìm hãm đến tối đa. Ví dụ như
việc phớt lờ kinh nghiệm của cha ông và cũng chẳng cần tham khảo ý kiến
của các nhà khoa học. Không biết học đòi từ đâu lại đưa việc trồng “Lúa
thần kì”, “Khoai đắp ụ”, lợn “Ba cắt” (Cắt tai, cắt đuôi và cắt tuyến
giáp trạng cho chóng lớn), nuôi lợn bằng phân trâu….dẫn đến thất bại
nặng nề, khiến nông dân sạt nghiệp, đói thê thảm. Không những thế cả
miền Bắc mấy chục năm trời chỉ cho một vài cơ sở sản xuất cái xe đạp
v.v... và v.v...
Nhiều trí thức buộc phải giả ngu để tồn tại!
2. Trong 9 năm kháng chiến chống Pháp, tại Bắc Bộ
khi nói đến “Việt Hùng”, “Việt Dũng” hỏi ai không sợ hãi. Không mấy
làng, xã nào không có người bất đồng chính kiến hoặc đang làm việc cho
chính quyền thân Pháp bị lực lượng này cắt cổ, chặt đầu bêu đầu cọc hoặc
mổ bụng cho trôi sông!
Vậy “Việt Hùng”, “Việt Dũng” là ai?
Xin kính thưa: Đó là Việt Minh (Một tổ chức của Đảng Cộng sản Việt Nam lúc bấy giờ)!
Ác chưa?
Do vậy không thiếu người vì sợ mà phải theo!
3. Trong Cải cách ruộng đất ở miền Bắc người ta vẫn nói như đinh đóng cột là: “Ai làm, người ấy chịu”. Tuy nhiên không phải vậy.
Thực chất mỗi người luôn gắn bên mình bản lý lịch ghi chép đầy đủ ba
đời của họ tộc và được xem như giấy thông hành định sẵn tương lai, sự
nghiệp cho cả đời người. Vì vậy mới có câu: “Ngày xưa thi thố, bây giờ
thi bố thi ông!”. Với cái chủ nghĩa lý lịch như vậy, bấy nhiêu năm đã
làm thui chột biết bao tài năng của đất nước!
Hiến pháp khác gì bức tranh thủy mặc, dường như chỉ để đối ngoại. Dù
không thiếu những nội dung trái với hiến pháp và pháp luật, các văn bản
dưới luật mới là cơ sở để thực thi. Người dân đâu có được hưởng các
quyền trong hiến pháp. Thực chất luật pháp chỉ là cái roi để “Quất đít
kẻ hạ thần”, công cụ để trị những kẻ không ăn cánh, bất đồng chính kiến
với mình. Ví dụ như vụ Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng và Trung tướng Vũ Hải Triều là những minh chứng không thể chối cãi.
Luật bất thành văn. Nhiều vụ bắt bớ hoặc xử lý nhau đâu có theo
luật. Nhiều ông trên hai, ba vợ không sao; thằng dưới léng phéng chút bị
khép tội “Hủ hóa” coi như hết đời. Đảng tự cho mình quyền can thiệp cả
đến cái quần loe, đi tắm biển không được mặc hai mảnh, bài nào mới được
hát, hoặc hát thì không được nhẩy v.v... Mở miệng ra phải có câu “Nhờ
ơn”, mặc dù mình đang bị hại!
Vào thế kỷ thứ VII (Trước Công nguyên) bên Tàu có Quản Trọng, sau này
là Hàn Phi Tử đã từng đưa ra thuyết Pháp trị, đại ý: “Pháp luật không
hùa theo người sang…Khi đã thi hành pháp luật thì kẻ khôn cũng không từ,
kẻ dũng cũng không dám tranh. Trừng trị cái sai không tránh của kẻ đại
thần, thưởng cái đúng không bỏ sót của kẻ thất phu” như vậy mới hầu mong
có một xã hội dân chủ và công bằng. Còn ta, sau ngày hòa bình ở miền
Bắc, ông Nguyễn Hữu Đang – một chí sĩ cách mạng vì công khai bày tỏ quan
điểm này mà bị bắt đi tù, bị hành hạ cho tới tận cuối đời!
Khi đã già L. Tôn xtôi đã từng chép vào sổ câu nói của nhà văn Anh J.
Rơ skin: “Hãy sống cho công khai cởi mở. Ở đâu còn bưng bít là ở đó còn
tội ác và hiểm họa. Những gì tốt đẹp và an lành của đời sống con người
đều trực tiếp phụ thuộc vào thái độ công khai cởi mở ấy”! Tục ngữ Việt
Nam có câu: “Đẹp phô ra, xấu xa đậy lại” vì vậy việc độc quyền thông
tin, không chấp nhận đa nguyên hiện nay đã thiếu minh bạch, trái hiến
pháp lại vi phạm Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền của Liên hợp quốc, điều
mà Chính phủ Việt Nam đã ký kết tham gia thực hiện.
4. Năm 1953 Cải cách ruộng đất đã thực hiện thí điểm
tại một số nơi thuộc Chiến khu Việt Bắc và khu Bốn cũ, rồi tổ chức học
tập rút kinh nghiệm. Sau hòa bình, tại miền Bắc, vào những năm 1955 -
1956 Cải cách ruộng đất tiếp tục được triển khai đợt 1, rồi đợt 2 ra các
địa phương còn lại. Với cả một bộ máy lãnh đạo cốt cán từ trung ương
tới địa phương, được tiến hành một cách bài bản và thận trọng như vậy
sao có thể sai được? Còn chuyện Cải cách xong mới sửa sai chẳng qua là
do kế “giết nhầm còn hơn bỏ xót” quá tàn ác, vô nhân đạo, khi thấy không
thể che đậy nổi phải chăng mới bày ra chuyện sửa sai để đánh lừa dư
luận mà thôi!
“Nhất Đội nhì trời”, cứ xúi nhau vu vạ, khép tội, lập án, không cho
bào chữa, không cho kháng án, xử xong tuyên án luôn, rồi treo nhau lên
giá bắn ngay trước hàng ngàn người như bắn một con vật.…Tàn bạo hơn cả
Hitle!
Biết bao người oan khiên, có công vẫn bị tử hình, nhiều gia đình tan nát, họ hàng phải li tán cho tới tận hôm nay!
Vừa năm 1956 còn xúi con tố cha, xúi vợ đấu chồng, xúi trò đấu
thầy,… hỏi dân tộc này có bao giờ tệ bạc đến thế không? Thế mà 4 năm sau
đã phát biểu một cách thản nhiên, không chút ngượng mồm: “…Đảng ta là
ĐẠO ĐỨC…”!
Trong khi miền Bắc dưới chế độ “dân chủ” tiến hành Cải cách ruộng
đất xử người không có luật, nhưng lại ra rả lên án miền Nam nơi được gọi
là “tay sai của Đế quốc” Cải cách điền địa xét xử người theo Luật là vô
nhân đạo. Thật cứ như đùa!
Chưa hết, vào những năm 1956 – 1958 bất kể những công trình văn hóa
như đình, chùa, đền, miếu, nhà thờ... có từ bao đời không cần biết, cứ
xúi nhau phá sạch, rồi cũng chính vào năm 1960 ấy lại xoen xoét bảo:
“…Đảng ta là VĂN MINH…”!
Cái “ĐẠO ĐỨC, VĂN MINH” kiểu ấy dù cố lấp liếm như thế nào chăng nữa ngàn năm sau lịch sử cũng không bao giờ tha thứ!
5. Người Tàu, người Nhật cũng như người Việt xưa đều
có chung một thành ngữ “Trung quân, ái quốc”, nghĩa là làm người phải
trung thành với vua (Triều đại) và phải có lòng yêu nước.
Để thâu tóm quyền lực, dễ trị vì thiên hạ bọn phong kiến xưa đã cố ý
đồng hóa vua với tổ quốc, chống vua là phản quốc. Tiếc thay vua (Triều
đại) chỉ nhất thời, tổ quốc là vĩnh hằng. Vì thế mới có chuyện khi một
triều đại đã thối nát, vua tôi đã bạc nhược, thậm chí phản động, nếu có
cuộc khởi nghĩa (Cách mạng) nổ ra, những nghĩa quân kia đâu có phải là
những người phản quốc.
Trong các sử liệu của nước ta, kế tiếp các triều đại, đến năm 1945 là
Việt Nam dân chủ cộng hòa, cho nên Việt Nam dân chủ cộng hòa cũng chỉ
như một triều đại mà quyền lực do những người Cộng sản nắm giữ. Tuy
nhiên, chế độ xã hội và tổ quốc vẫn là hai khái niệm hoàn toàn khác
nhau. Chế độ là trừu tượng, hữu hạn còn tổ quốc là cụ thể, trường tồn.
Vì thế việc quy kết những người không thích chế độ Cộng sản, chấp nhận
mọi hiểm nguy và cay đắng, vượt biên ra nước ngoài sinh sống là phản
quốc, thật hết sức bậy bạ, cố tình vu oan giá họa chẳng khác nào bảo:
“Mày không thích tao, mày không phải là người!”, đâu khác gì bọn phong
kiến ngày xưa!
Cũng con người ấy, thậm chí cả thể xác lẫn ý thức vẫn vậy. Khi vượt
biên ra nước ngoài thì bị gắn cho cái tội phản quốc, khi trở về thăm
thân lại được gọi với mĩ từ rất hoành tráng là “Việt kiều yêu nước”.
Liệu có nhầm lẫn không hay vì quyên của họ được ít đô la nên buộc phải
quay ngoắt 180 độ đổi đen thành trắng mà vẫn không hề thấy xấu hổ, quân
tử không nhất ngôn, thật nực cười!
Nếu ai có điều kiện ra nước ngoài, tiếp xúc với Việt kiều sẽ thấy
trong thâm tâm những người này Việt Nam vẫn là tổ quốc, quê hương của
họ. Chỉ có điều kẻ buộc phải thờ ơ để an phận thủ thường; người đau xót,
phản ứng trước thực tại ở trong nước…Vậy chẳng nhẽ những kẻ gần như vô
cảm kia là tốt, còn những người dám phát biểu chính kiến của mình lại là
phản động ư, nếu đúng vậy trên đời này chỉ có những vật vô tri, vô giác
là hoàn hảo nhất!
6. Cách đây non thế kỷ, dẫu đất nước còn hai miền
chia cắt, nhưng trong tâm khảm của người dân Việt Nam ai chẳng biết
những địa danh nổi tiếng như thác Bản Dốc, Ải Nam Quan nơi ngày xưa
Nguyễn Trãi tiễn cha đi đày v.v... Rồi hai quần đảo Hoàng Sa và Trường
Sa nữa cũng đều là của Việt Nam. Thế nhưng nay nhiều địa danh này lại
thuộc về Trung Quốc. Hàng ngàn năm cha ông ta đã đổ bao xương máu để gìn
giữ, sao bây giờ lại như thế? Nếu không bị cướp ắt bị bán, vậy xin hỏi
ai là tội đồ?
Hàn Phi Tử nói:
“Nước mất mà không biết là bất trí,
Biết mà không lo liệu là bất trung,
Lo liệu mà không liều chết là bất dũng!”
Biết mà không lo liệu là bất trung,
Lo liệu mà không liều chết là bất dũng!”
Biết bao người đau xót muốn bày tỏ mà phải câm miệng, trời ơi nhục!
7. Trên đất nước này, hàng chục năm qua, từ đứa trẻ
con cho đến các cụ già mỗi khi nghe đài hay xem tivi, tới chương trình
Quân đội nhân dân mấy ai không biết câu “thần chú” đã nhàm chán: “QUÂN
ĐỘI TA TRUNG VỚI ĐẢNG, HIẾU VỚI DÂN…”. Gần đây nữa, tại Trụ sở Bộ Công
an (ở 44, Yết Kiêu, Hà Nội) có trương một tấm pa nô hoành tráng với câu
khẩu hiệu: “CÔNG AN NHÂN DÂN CHỈ BIẾT CÒN ĐẢNG, CÒN MÌNH”, như đập vào
mắt tất cả những ai vô tình qua đó!
Quân đội quên Nước nhưng còn nhắc tới dân, riêng Công an thì quên
sạch. Cho nên giang sơn nay có mất vài chục cây số vuông và mấy chục đảo
nhỏ, Quân đội đâu có lỗi và dân thỉnh thoảng bị Công an hành hung chắc
gì phải chịu tội!
Ngân sách chi cho hai lực lượng này cũng là thuế của dân đấy. Chưa
nói cả nước chẳng có lực lượng nào hưởng lương từ ngân sách cao như hai
lực lượng này? Dân còng lưng làm, “chổng khu” bớt ăn, bớt tiêu đóng thuế
để nuôi họ không biết để làm gì, giang sơn cứ mất dần còn mình bất ưng
lại bị đàn áp, khổ thật!
Ồ hay chưa, Nước vẫn kia mà tự dưng đã mất!
8. Sau năm 1954 ở miền Bắc đi đâu cũng thấy nhan
nhản câu khẩu hiệu: ”HÒA BÌNH, THỐNG NHẤT, ĐỘC LẬP, DÂN CHỦ VÀ GIÀU
MẠNH”. Từ sau năm 1975 câu khẩu hiệu ấy tự nhiên mất tiêu mấy từ “HÒA
BÌNH, THỐNG NHẤT VÀ ĐỘC LẬP”. Đúng thôi, vì đất nước đã hòa bình, tổ
quốc đã thống nhất và độc lập rồi, mấy từ ấy đâu còn ý nghĩa gì nữa. Tựu
trung những khẩu hiệu Đảng Cộng sản Việt Nam nêu ra là những cái xã hội
này chưa có, đang cần phải có.
Vì vậy khẩu hiệu: “DÂN CHỦ, CÔNG BẰNG VÀ VĂN MINH XÃ HỘI” đang trương
lên kia đã vô tình thừa nhận thực chất xã hội ta hiện nay không có “DÂN
CHỦ, CÔNG BẰNG VÀ VĂN MINH XÃ HỘI”. Từ đó suy ra câu khẩu hiệu: “SỐNG
VÀ LÀM VIỆC THEO HIẾN PHÁP VÀ PHÁP LUẬT” cũng vậy!
Cuộc sống đâu phải chỉ có ăn sạch, uống sạch, hít thở không khí sạch
mà còn cần một xã hội trong sạch, không dân chủ không thể có một xã hội
trong sạch!
Gần đây, sau khi đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam vừa kết thúc, ông
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng có phát biểu với báo giới: “Đây là Đại hội
dân chủ nhất”. Tưởng ai phát biểu chứ cái Ông vừa trúng quả tuyên bố như
vậy có chi lạ, bởi “Mèo khen mèo dài đuôi” thôi!
Kỳ thực Ông này quá hỗn, bởi vô hình trung Ông đã chê các Đại hội của
các bậc tiền bối của Ông chưa “Dân chủ” bằng cái Đại hội bầu ra Ông,
đồng thời trong Đảng xưa nay luôn thiếu (chứ chưa phải không) dân chủ.
Tuy nhiên Đại hội nào sau đó chẳng tự đánh giá Đại hội mình dân chủ,
tiến bộ và sáng suôt hơn Đại hội trước. Thực chất ai chẳng biết cái
“Truyền thống dân chủ” của Đảng này như thế nào, tỉ dụ: Cách đây ít lâu
ông Nguyễn Đình Tứ đã chết, người ta vẫn có thể đưa cái xác Ông ấy vào
Bộ chính trị, vậy xin hỏi việc gì họ không thể làm được!
Trong số các đại biểu dự Đại hội vừa rồi hỏi có ai là DÂN không hay
100% số đại biểu này chỉ toàn “Đầy tớ” bự - những cán bộ chủ chốt của
Đảng, chưa bầu dân chúng đã biết ai trúng và họ sẽ làm gì. Chỉ có nội bộ
trong Đảng tự sắp xếp với nhau sao có thể nói dân chủ được, cho nên ông
Nguyễn Phú Trọng cần phải cải chính chữ DÂN CHỦ NHẤT thành ĐẢNG CHỦ
NHẤT mới đúng!
Nhà văn Lưu Quang Vũ từng nói: “Vua ngu thì dân khổ!”.
Thời thế thế. Kẻ dối trá, người ngộ nhận - ai say, ai tỉnh, đố ai biết đến bao giờ?
Đỗ Trọng