12Bếnnước: Xin post lại hai bài phản ảnh tiếng nói của hai người từng sinh sống ở hai miền đất nước, bây giờ cùng sinh sống ở Mỹ và nhìn sự kiện 130 ngàn người ký thỉnh nguyện thư yêu cầu chính phủ Mỹ đặt vấn đề Nhân Quyền nói chung và trường hợp Việt Khang và những người tù lương tâm nói riêng ra sao.
Hiệu Minh
Trưa nay mình bỗng thèm bánh mỳ kẹp thịt nổi tiếng Potbelly nên ra
quán phố 17 cắt với Pennsylvania để mua. Gió khá lạnh, trời nhiều mây,
âm u, theo dự đoán có tuyết rơi, nhưng cuối cùng chả có hạt nào. Mùa
đông DC này không có tuyết, chán ốm.
Định mua bánh, ra công viên Lafayette ngồi ăn và ngắm xem ông bà
Obama làm gì buổi trưa. Nhân có cuốn sách “Chuyện đời vớ vẩn” của anh
Nguyễn Quang Lập gửi tặng, kiếm cái ghế, vừa nhai sandwitch vừa đọc vào
giờ nghỉ trưa.
Tới gần Nhà Trắng thì thấy xa xa cờ vàng chen mầu đỏ, có cả cờ
Israel, cờ Mỹ, cờ Palestine…bay phấp phới. Lại đoán có biểu tình gì đó
chăng. Hóa ra đúng, khoảng 300-400 người đang…“tụ tập” hay còn gọi là đi
uống café như hồi mùa hè năm ngoái ở Hà Nội. Tổng Cua vốn kém ước lượng
nên có chụp bức ảnh để bà con đoán xem đám đông là “hàng nghìn” hay
“hàng trăm”.
Mình quá quen chuyện này. Lần nào có nguyên thủ sang thăm Obama là y
như có biểu tình trước Nhà Trắng. Bác Giang Trạch Dân, ông Putin, bác Hồ
Cẩm Đào, rồi mấy bác bên ta, đều có bà con xa nhà đón tiếp bằng cờ quạt
và băng rôn.
Hàng trăm người hò hát, loa chĩa vào trong hàng rào, rồi hô đả đảo ai
đó, nắm đấm giơ lên “Democracy, Democracy … dân chủ, dân chủ”, nghe rất
vui tai.
Lần mới đây, dân Trung Quốc lục địa mạnh mẽ hơn. Khi Hồ Cẩm Đào sang
thăm, họ tổ chức một cuộc phản biểu tình với dân Trung Quốc xa tổ quốc
lâu ngày, thành ra có hai phe cãi nhau vì ông Hồ.
Tin cho hay, hôm nay (5-3) đại diện cộng đồng người Việt tại Mỹ đòi
nhân quyền cho Việt Nam đã vào Nhà Trắng để gặp chính quyền Obama và dự
định gặp Quốc hội Mỹ vào ngày mai.
Bà con ta tới đây để ủng hộ đoàn vào Nhà Trắng và mong ông Obama nghe được tiếng nói của cộng đồng.
Lúc mới vào cổng phía Pennsylvania, thấy một chị áo dài sang trọng,
kéo lê va li, chắc đi thẳng từ sân bay về đây. Nhìn cờ lá phong đoán là
từ Canada tới.
Hôm trước đọc tin, rồi nghe bà con kháo nhau ngoài Eden thế nào,
nhiều người cứ tưởng là đích thân Tổng thống Obama sẽ tiếp đoàn. Nếu
đúng thì sự việc cũng nghiêm trọng.
Vào xem lịch của Nhà Trắng
thấy Obama tiếp Thủ tướng Israel, khuyên đừng tấn công Iran. Không
thấy giờ nào Obama tiếp bà con mà nghe nói có tới 150 người vào đó.
Mình cứ băn khoăn, Nhà Trắng bé tý thế thì làm sao đủ chỗ cho 150
người. Đang đợi tin chính thức của Nhà Trắng, VOA, BBC rồi cả NVO, mãi
không thấy.
Tin giờ chót cho biết, Nhà Trắng cử một cán bộ cỡ vừa vừa tiếp đồng
bào ta. Ai tiếp, tiếp bao nhiêu người thì phải đợi thêm vài giờ nữa.
Thói quen blogger nổi lên, mình đi một vòng xem thế nào. Thấy bà con
cũng hiền, không hò hét đả đảo hay dùng loa pin chĩa vào Nhà Trắng như
mọi khi. Cũng nghe khe khẽ hô “Democracy” gì đó, rồi hát cả chiêu hồn tử
sỹ. Nói chung, không khí khá yên tĩnh, hợp với một chiều cuối đông buồn
ở DC.
Định giơ máy chụp vài bức ảnh thì cảnh sát đuổi tất cả ra phía vườn
hoa Lafayette, không cho đứng trên đại lộ Pennsylvania hay gần hàng rào
của Nhà Trắng nữa. Hình như lúc đó Tổng thống ăn trưa với thủ tướng
Israel nên cần sự yên tĩnh, kẻo tiệc Ba Tư mất ngon.
Trong vòng 5 phút, đường Pennsylvania chẳng còn ai, trừ khu công
viên. Tuy vậy, không gian cho tụ tập ở đây cũng rất hẹp. Cảnh sát rào
hết, không cho vào khu rộng chính của công viên.
Hôm nay Obama tập trung vào vấn đề Israel là chính, khuyên giải lẫn nhau gì đó. Chả biết thủ tướng Israel có nghe không.
Chỉ biết sau khi gặp và ăn trưa sang trọng, Obama nói “Cam kết Hoa
Kỳ dành cho Israel vững như bàn thạch”, trong khi Netanyahu thẳng thừng
“Israel dành quyền tự vệ và làm chủ vận mạng của mình”.
Nước Israel bé tý có vài triệu dân mà lãnh đạo giỏi thế, dám thách cả Iran và Hoa Kỳ.
Theo nguồn tin chính thức, Hoa Kỳ và Israel khác nhau về cách đối phó
với Iran. Hoa Kỳ ra tay chỉ khi biết Iran sản xuất bom hạt nhân. Trong
khi Israel muốn tấn công phủ đầu ngay từ khi bom còn trong trứng nước.
Mình hiểu nôm na, đến mùa bầu cử nên Obama gàn, các chú đợi anh bầu
bán xong đã. Choảng Iran bây giờ là anh khó ăn khó nói. Ủng hộ các em
cũng hỏng vì khó lường được hậu quả nếu Iran choảng lại, dầu đang lên
giá, anh càng mất phiếu. Không ủng hộ thì bị đảng Cộng hòa chê là yếu
đuối, cứ làm khó nhau.
Báo chí thi nhau thông dịch lời hai ông phát biểu. Nhưng có lẽ dân ta
chẳng quan tâm. Họ đợi thông cáo báo chí về cuộc gặp trong Nhà Trắng,
mãi mà không thấy gì.
Đối với người Việt thì đây là win-win từ nhiều phía. Thông điệp nhân
quyền đã gửi vào Nhà Trắng. Bên nhận cũng nói đại loại “Tôi nghe các vị
nói rồi”. Phía bà con ta bên kia bán cầu cũng thở phào, úi giời, tưởng
đích thân Obama hay Hillary tiếp mới ngại.
Còn Cua Times chẳng có gì để đưa tin. Lão Tổng đành men đường H đi về văn phòng.
Bánh mỳ Potbelly nguội tanh, nhai như nhai đá, chẳng đọc được thêm dòng nào trong “Chuyện đời vớ vẩn”.
HM. 5-03-2012.
Nam Lộc: Xin đừng mong đợi thái quá!
baomai.blogspot
Cuộc tiếp xúc để trao thỉnh nguyện thư về vấn đề nhân quyền ở Việt Nam lên Tòa Bạch Ốc vừa chấm dứt vào buổi trưa, thì đến chiều tối đã có những lời nhận định và phê phán tiêu cực, cho rằng chuyến vận động và gặp gỡ đại diện chính quyền Hoa Kỳ đã không diễn ra như mọi người “mong đợi”! Tôi thật sự ngạc nhiên và không hiểu rằng chúng ta mong đợi điều gì hơn những kết quả vĩ đại mà cộng đồng người Việt đã thực hiện và gặt hái được trong gần một tháng trời qua.
Đây là lần đầu tiên người
Việt hải ngoại biết sử dụng “sức mạnh của người dân” (people’s power) để đạo đạt
tiếng nói cùng ý nguyện của mình lên cấp lãnh đạo HK. Chính sự đáp ứng nhanh
chóng và mạnh mẽ như vậy đã khiến Tòa Bạch Ốc phải cử người ra tiếp xúc, và gặp
gỡ cộng đồng người Việt để nhận thỉnh nguyện thư cùng chia sẻ mối quan tâm và
nhấn mạnh về chính sách bảo vệ nhân quyền của nước Mỹ với chúng ta. Các viên chức
được trao phó nhiệm vụ này đều là những người nắm giữ các vai trò then chốt và
trực tiếp trách nhiệm trong vần đề mà chúng ta đã nêu ra và quan tâm.
Từ các vị
phụ tá ngoại trưởng HK, phụ trách về các vấn đề dân chủ và nhân quyền cho đến
các chuyên viên về Đông Nam Á Sự Vụ và đặc trách về vấn đề Việt Nam. Thêm các
viên chức lãnh đạo Văn Phòng Đặc Trách Á Châu Sự Vụ của chính quyền Obama, cùng
các luật sự, phụ trách về dân quyền và nhân quyền trên thế giới v..v… Họ đã tiếp
xúc, trò chuyện và lắng nghe một cách nghiêm chỉnh từng lời phát biểu, từng mối
quan tâm của hơn 100 thành viên đại diện cho mọi thành phần và đến từ nhiều tiểu
bang trên đất Mỹ, để rồi sau đó các viên chức này sẽ báo cáo trực tiếp lên Tổng
Thống Hoa Kỳ. Vậy chúng ta còn mong đợi gì hơn, đây là những vấn đề không thể
giải quyết trong một sớm, một chiều! Điểm quan trọng là nguyện vọng của chúng
ta đã có cơ hội đạo đạt đến những người trách nhiệm.
Thật ra ngay từ khi Tòa Bạch
Ốc chú ý đến kết quả thỉnh nguyện thư của cộng đồng người Việt thì các vị phụ
tá đặc trách trang mạng “We The People” sau khi trình lên văn phòng Tổng Thống,
một viên chức trách nhiệm bộ phận này đã tiết lộ với chúng tôi rằng, tổng thống
Obama ngỏ ý rằng, nếu hoàn cảnh và thì giờ cho phép thì ông muốn đích thân tiếp
đón các đại diện của cộng đồng người Việt, cũng như muốn được hiểu thêm về nội
dung hai bài hát cùng lý do mà người sáng tác ra nó đã bị đưa vào nhà tù ở VN.
Tuy nhiên vào lúc 4 giờ sáng Thứ Hai, ngày 5 tháng 3, 2012 giờ California, tức
là 7 giờ sáng giờ Washington DC, thì một viên chức khác đã thông báo cho tôi biết
rằng, ngày hôm nay sẽ có những cuộc họp khẩn giữa Tổng Thống Obama, và các viên
chức cao cấp của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cùng với Thủ Tướng Do Thái Benjamin
Netanyahu, về tình hình khẩn trương ở Trung Đông, mà theo viên chức đó thì đây
có thể là cơ hội cuối cùng để HK thuyết phục Do Thái đừng tấn công Iran trong
lúc này, vì phản ứng của những người lãnh đạo quá khích xứ Iran có thể xẩy ra
làm thiệt hại tài sản và nhân mạng của người Mỹ ở khắp nơi trên thế giới mà hậu
quả sẽ không thề nào lường nổi. Viên chức này cũng cho biết dù Tổng Thống Obama
có xuất hiện trong buổi hội kiến với cộng đồng người Việt được hay không thì kết
quả của việc đệ trình thỉnh nguyện thư cũng như tìm hiểu và nghiên cứu mối quan
tâm của người Việt về vấn đề nhân quyền ở VN cũng sẽ diễn ra giống nhau, không
có gì thay đổi.
Ngay khi nhận được tin này
tôi đã chia sẻ ngay với một số thân hữu, trước là để thông báo và sau là muốn lắng
nghe các ý kiến đóng góp của họ. Tôi rất vui và phấn khởi vì hầu như tất cả đều
có cùng một nhận định: Chúng ta không thể mong đợi gì hơn những thành quả vĩ đại
mà cộng đồng VN tại hải ngoại đã đạt được trong chiến dịch thỉnh nguyện thư vừa
qua. Bởi vì chưa bao giờ người Việt hải ngoại có cơ hội thể hiện tình đoàn kết
và gắn bó keo sơn như lần này! Chưa bao giờ có một cuộc “bỏ phiếu bằng tim” qua
thỉnh nguyện thư tập hợp được số lượng người tham dự đông đảo và đáp ứng nhanh
chóng như lần này. Chưa bao giờ có sự tiếp tay chặt chẽ của các hội đoàn người
Việt đến từ khắp mọi tiểu bang trên toàn nước Mỹ cũng như từ nhiều quốc gia
trên thế giới kể cả ở VN. Muôn người như một, đồng tâm, đồng lòng, không phân
biệt tuổi tác, nghề nghiệp hoặc giai cấp xã hội. Chưa bao giờ mà hàng ngàn người
sốt sắng, tự nguyện, tự bỏ công sức, thời giờ và tiền bạc để tranh đấu cho đồng
bào ruột thịt của mình đang bị kềm kẹp dưới chế độ độc tài Cộng Sản.
Từ mối xúc động cá nhân, sự
đồng cảm và lòng ngưỡng mộ một người bạn trẻ đồng nghiệp, đồng chí hướng, đồng
thời quan tâm đến số phận của một tù nhân lương tâm, nhạc sĩ Trúc Hồ đã âm thầm
nghiên cứu phương sách vận động nào hữu hiệu nhất để báo động cho những người
lãnh đạo quê hương thứ hai của anh là Hoa Kỳ, phải áp lực ngay với nhà cầm quyền
CSVN để thả các tù nhân lương tâm cùng những người tranh đấu cho tự do, dân chủ
và nhân quyền đang bị họ giam giữ ở VN, và sẽ có thể bị hãm hại đến tinh thần
và thể xác. Nhưng không ai có thể ngờ được, mối quan tâm và tình cảm đặc biệt của
nhạc sĩ Trúc Hồ đã được nhiều người chia sẻ và tích cực tham gia, tạo thành một
biến cố lịch sử trong sinh hoạt của người Việt từ gần 37 năm qua!
Nhưng đừng đòi hỏi và trông
đợi thái quá ở một cá nhân Trúc Hồ! Đừng đòi hỏi Trúc Hồ phải làm tất cả những
điều gì mà quý vị cảm thấy của mình là đúng. Đừng bắt anh ấy phải nghĩ như mình
nếu không sẽ là sai! Đừng bắt Trúc Hồ phải tranh đấu cho những người mình muốn
mà không phải là Việt Khang v..v… Và nếu trông đợi quá ở một cá nhân trong vị
trí khiêm nhường của một người nghệ sĩ có lòng thì tôi cho rằng đó là những
mong đợi thái quá! Và điều này sẽ tạo ra những thất vọng viển vông, vô hình
chung tự hủy diệt những thành quả to lớn mà tập thể hơn một trăm ba mươi ngàn
người ký thỉnh nguyện thư đã đạt được.
Thiển nghĩ nếu từ trước đến
nay, khi bác sĩ Nguyễn Đan Quế bị bắt ở VN, cá nhân hay tập thể bác sĩ ở hải
ngoại lên tiếng tranh đấu, vận động, ký thỉnh nguyện thư hoặc khi nhà báo Điếu
Cầy bị bắt thì giới nhà báo hải ngoại lên tiếng, khi luật sư Cù Huy Hà Vũ hay
Lê Thị Công Nhân bị CS cầm tù thì luật sư đoàn tranh đấu, khi hòa thượng Thích
Quảng Độ hoặc linh mục Nguyễn Văn Lý bị đàn áp thì các vị lãnh đạo tinh thần hải
ngoại không phân biệt tôn giáo đồng lòng kêu gọi dân chúng ký thỉnh nguyện thư
như nhạc sĩ Trúc Hồ đối với nhạc sĩ Việt Khang v..v.. thì có lẽ CSVN đã không
dám tiếp tục hống hách, ngang tàng, hiếp đáp dân lành và đàn áp dân oan như ở
VN hiện nay! Không chừng chế độ có thể cũng đã bị sụp đổ rồi!
Nam
Lộc