PV Quốc Doanh
Đất nước đang chứng kiến những phiên toà được truyền thông gọi là
“đại án tham nhũng”. Quá nhiều. Mới phiên toà tuyên hai án tử hình ở
Công ty cho thuê tài chính II thuộc Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển
nông thôn Việt Nam. Nay lại tiếp phiên toà xử vụ tham nhũng ở Vinalines.
Theo mấy ông ở Ban Chỉ đạo Phòng chống tham nhũng Trung ương thì có đến
10 “đại án tham nhũng” cần phải xử gấp. Sau đó, còn bao nhiều nữa thì
chưa biết.
Người dân mong các phiên toà nghiêm minh, nói trắng ra là mong tuyên án tử hình nhiều hơn nữa.
Ôi, thật là đau xót! Đất nước Việt Nam có thời kỳ nào người dân lại phải mong xử tử hình nhiều người như thế này?
Nhưng đau xót một cách hài kịch hơn là các vị lãnh đạo Đảng Cộng sản
Việt Nam, cũng đang muốn tử hình nhiều kẻ tham nhũng hơn nữa. Trong lúc,
hầu hết những kẻ tham nhũng là đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Các vị lãnh đạo Đảng có vẻ đang hy vọng khi tử hình được nhiều đảng viên
của Đảng thì sẽ vớt vát được lòng tin của dân chúng vào Đảng, dường như
không còn. Một câu hỏi đặt ra: Để đạt mục đích ấy, phải tử hình bao
nhiêu đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam?
Muốn trả lời câu hỏi trên thì lại phải trả lời câu hỏi này: Bao nhiêu đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam không tham nhũng?
Có người cho rằng, chỉ có những đảng viên thời chống Pháp và chống Mỹ
mới may ra không tham nhũng. PV Quốc Doanh tôi nghi ngờ ý kiến ấy. Bởi
vì, khi giải phóng miền Bắc năm 1954, bao nhiêu biệt thự ở Hà Nội và
nhiều đô thị khác nữa ở miền Bắc đã trở thành tài sản của ai, nếu không
phải là đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam? Lịch sử lặp lại một lần
nữa với mức độ vô cùng lớn hơn từ năm 1975 ở Sài Gòn và các đô thị miền
Nam. Nói từ năm 1975 là vì thời kỳ này kéo dài nhiều năm, tính cả khi
rất đông dân chúng vượt biên phải để lại nhà cửa, ruộng vườn cho các
đảng viên của Đảng “kê biên” chia nhau. Có lời nào để phân biệt những
hành vi thời ấy với hành vi tham nhũng bây giờ, thì chỉ có thể nói thời
kỳ đó là cướp đoạt, nhưng được che đậy dưới nhiều ngôn từ màu mè khiến
cho những người cướp đoạt không thấy cắn rứt lương tâm. Có chăng cắn rứt
lương tâm về sau, khi cuối đời phải chứng kiến luật nhân quả.
PV Quốc Doanh tôi lẩn thẩn suy nghĩ, nếu những thời kỳ ấy, Đảng Cộng
sản Việt Nam không cổ vũ, không khuyến khích, mà biết ngăn lại tư duy
cướp đoạt chia phần ấy thì biết đâu không có cuộc sống tham nhũng tràn
lan bây giờ, khiến không biết phải tử hình bao nhiêu đảng viên của Đảng
cho vừa lòng dân? Nên bây giờ, truyền thông thường phỏng vấn các vị quan
chức lớn bé đã nghỉ hưu về phòng và chống tham nhũng, PV Quốc Doanh cứ
khát khao mong muốn, truyền thông cho biết thêm, các vị ấy có tham gia
những đợt cướp đoạt chia phần ngày trước hay không? Nếu không, lời nói
muôn phần được tôn trọng. Nếu có và đã trả lại, thì cũng được tôn trọng.
Còn không, chao ôi, kẻ cướp khuyên kẻ cắp sống lương thiện!
Nên công cuộc phòng chống tham nhũng do Đảng Cộng sản Việt Nam hô hào
hiện nay là vô vọng. Bởi từ lâu rồi chứ không phải chỉ bây giờ, vô số
đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam đã sống bằng tham nhũng (hay cướp
đoạt), giàu lên bằng cách ấy, nuôi con dạy cháu trong những ngôi nhà
bằng cách ấy.
Cả bây giờ, có đảng viên quan chức nào của Đảng Cộng sản Việt Nam
đang sống trong những toà biệt thự trên khắp nước ta, đặc biệt ở Hà Nội
và thành phố Hồ Chí Minh, dám khẳng định tự tay mua đất và xây dựng nên?
Căn nhà của mình, nơi xây dựng tổ ấm gia đình, nơi đòi hỏi sự trung
thực bậc nhất mà cũng không trung thực thì còn hy vọng vào nơi nào khác
với những trách nhiệm lớn lao nào hơn nữa.
Lịch sử Đảng Cộng sản Việt Nam vì vậy, về mặt xây dựng là đã xây dựng
nên một cuộc sống vì tiền. Đến hôm nay, cái tư duy vì tiền đã chiếm
lĩnh toàn bộ đời sống xã hội, từ điều hành bộ máy Đảng và Nhà nước cho
đến làm cái nhà vệ sinh ở trường học phổ thông, từ lãnh đạo cao nhất của
Đảng cho đến những đảng viên công chức bé nhất. Đồng tiền tác oai tác
quái đã làm mục ruỗng con người hơn những gì người bình thường có thể
tượng tưởng.
Xin nêu ví dụ điển hình. Ông Nông Đức Mạnh, nguyên Tổng Bí thư của
Đảng. Không thể tả được tâm trạng buồn chán ghê gớm đến mức nào của đảng
viên vô danh tiểu tốt như PV Quốc Doanh tôi, mỗi lần thấy ông này trên
truyền hình. Ông ta làm hai nhiệm kỳ Tổng Bí thư, mà hình ảnh nổi bật
của ông là ra sức rao giảng học tập và làm theo đạo đức Hồ Chí Minh.
Không có hình ảnh nào kỳ cục mà điển hình hơn về một đại diện cho Đảng
Cộng sản Việt Nam hiện nay. Ông do các đại biểu ở Đại hội của Đảng Cộng
sản Việt Nam bầu nên, chứ không phải ông muốn mà được. Cũng có thể bầu
lầm như lịch sử hay đi loanh quanh. Nhưng nếu Đảng Cộng sản Việt Nam (cụ
thể là lãnh đạo Đảng hiện nay) chưa dám chất vấn ông ta về những ngôi
biệt thự, hoặc cả bà vợ mới lấy đầy tai tiếng của ông ta, thì hô hào
chống tham nhũng ai tin.
Và dù dám chất vấn ông Nông Đức Mạnh thì cũng chưa chắc đã chống được
tham nhũng, vì lấy công cụ gì để chống? Xin hãy nhìn biệt thự của các
quan chức ngành công an, từ những vị trong ban giám đốc công an các tỉnh
và thành phố trở lên, mỗi cái ít cũng hàng chục tỷ đồng.
Chỉ anh đội trưởng đứng đường của cảnh sát giao thông thôi, lịch
trình một ngày như sau. Sáng ở hàng quán rồi đi họp. Trưa ra quán rồi
chiều đi đánh tennis. Tối lên chiếc xe công đời mới biển số xanh cùng
các đội viên ra đứng đường. Đội trưởng ngồi trong xe đếm tiền, còn các
đội viên chặn xe lấy tiền. Một đêm trung bình anh đội trưởng được chia
100 triệu đồng. Hôm anh đội trưởng tân gia nhà mới, chỉ hai tầng thôi
nhưng các doanh nghiệp mang đến tặng hơn 20 máy điều hoà nhiệt độ, lắp
không hết phải đem bán. Anh ta thành thật với PV Quốc Doanh: “Thời nay
chỉ có tiền thôi!”.
Một thành viên nhỏ trong công cụ chống tham nhũng của Đảng đấy. Cuộc sống hôm nay, được Đảng “dày công xây đắp” là như thế.
Lúc rảnh rỗi, bật truyền hình thấy các vị lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt
Nam nói chống tham nhũng, nếu tôi không kịp tắt truyền hình thì đều
phải bật cười.
Ngày 13/12/2013
Ngày 13/12/2013
PV Q. D.