Sáu tuần trước, hai người đàn ông bước ngang Quảng trường Đỏ của
Moscow, một người mặc áo khoác, người kia mặc áo giám mục. Họ tiến đến
Tượng đài Minin và Pozharsky ở trước Nhà thờ chính tòa Thánh Basil.
Kuzma Minin, một thương nhân, và Hoàng tử Dmitry Pozharsky là lãnh tụ
cuộc khởi nghĩa chống lại quân Ba Lan xâm lược năm 1611. Ngày 4/11 là
ngày họ giải phóng trung tâm Moscow cách đây hơn 400 năm, và hiện nay là
ngày lễ quốc gia, là biểu tượng cho thấy dân tộc Nga đoàn kết có thể tự
vệ trước bất cứ kẻ thù ngoại xâm nào.
Kirill, Thượng Phụ của Moscow và toàn Nga, và Vladimir Putin, nhà
lãnh đạo thế tục của nước Nga, đặt một bó hoa cẩm chướng đỏ ở tượng đài.
Lúc trở lại Điện Kremlin, vị lãnh tụ giáo hội đã chuẩn bị sẵn một bất
ngờ dành cho tổng thống; đó là bằng khen tôn vinh Putin “có công bảo tồn
nước Đại Nga”.
Thượng Phụ Kirill không tiếc lời ca tụng Putin: “Chúng ta biết rằng
hơn bất cứ ai khác kể từ khi kết thúc thế kỷ 20, ngài đang giúp nước Nga
trở nên hùng mạnh hơn và giành lại những vị thế xưa kia của mình, với
tư cách một quốc gia tôn trọng chính mình và được tất cả các quốc gia
khác tôn trọng.”
Tổng thống Vladimir Putin đã lãnh đạo đất nước này trong 14 năm qua,
nhưng 2013 là năm thành công nhất của ông. Tạp chí Forbes vừa xếp ông
đứng đầu danh sách những người uy quyền nhất thế giới, nhận định rằng
ông đã “củng cố quyền kiểm soát của mình đối với nước Nga”. Theo tạp chí
này, Putin đã chiếm chỗ của tổng thống Mỹ Barack Obama trong vị trí
đứng đầu vì tổng thống Nga đã giành được thế thượng phong so với vị đồng
nhiệm ở Washington trong nhiều cuộc xung đột và vụ tai tiếng.
Quả thực, lúc này có vẻ như Putin đang thành công ở mọi việc ông làm.
Hồi tháng 9, ông đã thuyết phục Syria để quốc tế kiểm soát vũ khí hóa
học của nước này. Nhờ đó, ông đã ngăn chặn được cuộc tấn công của quân
đội Mỹ nhắm vào chế độ của tổng thống Syria Bashar Assad và khiến Obama
trông giống như một sen đầm quốc tế bất lực.
Hồi cuối tháng 7, Putin phớt lờ những lời đe dọa của Mỹ và cho người
tiết lộ bí mật của Mỹ Edward Snowden được tị nạn tạm thời; động thái này
đã gây căng thẳng trong khối các quốc gia phương Tây. Đức và Pháp cũng
phẫn nộ vì các hoạt động do thám của Washington.
Kể từ đó, Putin liên tiếp ra đòn và đều thắng điểm. Trong mùa thu,
khi các cuộc đàm phán với Tehran về việc cắt giảm chương trình hạt nhân
của Iran đạt được tiến bộ có ý nghĩa, Putin lại một lần nữa đóng vai trò
chủ chốt.
Và hiện nay, bằng cách gây áp lực lên Viktor Yanukovych, ông thuyết
phục được tổng thống Ukraine rút lui khỏi một hiệp định liên kết với
Liên hiệp Châu Âu (EU) mà hai bên đã chuẩn bị trong nhiều năm, chỉ vài
ngày trước khi diễn ra lễ ký kết đã dự trù tại một hội nghị thượng đỉnh
của các nhà lãnh đạo Liên hiệp Châu Âu. Bằng nước cờ này, ông đã đưa
Ukraine trở lại tầm ảnh hưởng của Nga, ít nhất là tạm thời hiện nay.
Nga chèn ép, gây áp lực với Ukraine
Nhiều người có ấn tượng mạnh khi thấy Putin rất tự tin và có khả năng
thách đố bất cứ điều gì được xem là luật chơi chính trị bên ngoài nước
Nga. Blogger người Mỹ nổi tiếng Matt Drudge từng gọi Putin là “lãnh tụ
của thế giới tự do”, còn một nhà bình luận khác gọi ông là “Chuck Norris
của chính trị thế giới”. Norris, ngôi sao phim hành động kiểu như The
Way of the Dragon, nhập vai đặc thù khắc họa hình ảnh những kẻ đơn độc
vai u thịt bắp, yêu nước và hết sức bảo thủ. Những người như Drudge
ngưỡng mộ Putin vì dường như ông đơn thương độc mã cai trị quốc gia
khổng lồ của mình, dù thường bằng những phương pháp tàn nhẫn.
Tuy nhiên, với nhiều người khác, Putin là kẻ cai trị theo phong cách
của một bạo chúa thế kỷ 19, là người không tin tưởng mô hình chính trị
Châu Âu. Thay vì thế, ông ưa chuộng kiểu cai trị theo cách phong kiến,
với một nhà nước đóng vai trò thống lĩnh; các triều thần đáp ứng mọi ý
muốn của vua, bất luận võ đoán đến đâu; một nền kinh tế chỉ phục vụ lợi
ích của giới chính khách; và phương châm: “Cái gì của tôi không thể là
của anh.” Và hiện nay các sự kiện ở Ukraine và vai trò của Putin trong
những sự kiện đó một lần nữa lại đặt ra câu hỏi nhân vật ở Điện Kremlin
thật sự là ai và ông muốn gì? Có phải Ukraine, trong khi đang chìm trong
biến động, biểu trưng cho một bước ngoặt mới trong quan hệ giữa Đông và
Tây?
Trong những năm gần đây, các quốc gia phương Tây xem Nga là một nước
khó khăn nhưng ổn định – và nhất là một nước đã đánh mất phần lớn vai
trò quan trọng của mình trên trường quốc tế. Cuộc xung đột về Ukraine
cho thấy rằng số phận của không chỉ 143 triệu dân Nga, mà cả số phận của
hầu hết các nước láng giềng của Nga trong đế chế Liên Xô cũ đang phụ
thuộc vào Putin.
Khi những người biểu tình thân EU dựng công sự gần tòa nhà chính phủ ở
thủ đô Kiev, tờ báo Komsomolskaya Pravda thân Kremlin ở Moscow chạy bài
trang nhất tiên đoán sự sụp đổ của Ukraine. Những vùng thân EU của
Ukraine, trước đây nằm trong Đế chế Habsburg Empire, được đánh dấu màu
tím. Trong khi đó, các tỉnh miền đông, thân cận với Nga trong nhiều thế
kỷ, dọc theo Bán đảo Crimea được đánh dấu màu đỏ. Gần như cùng lúc đó,
một nghị sĩ ở Crimea kêu gọi Putin đưa lực lượng của Nga đến Ukraine để
“bảo vệ chúng ta trước bọn xâm lược NATO, các điệp viên của phương Tây
và các cuộc biểu tình được trả tiền.”
Có lẽ phương Tây đã phạm sai lầm khi không còn xem Nga là một đối thủ
đáng gờm trong hai thập niên vừa qua. Và cũng dễ hiểu tại sao phương
Tây phẫn nộ về một số sự kiện đã diễn ra ở đất nước thuộc quyền kiểm
soát của Putin. Ví dụ Điện Kremlin dùng các lực lượng cảnh sát đặc biệt
để đàn áp các cuộc biểu tình của hàng chục ngàn người dân Moscow về nạn
gian lận bầu cử trong cuộc bầu cử quốc hội năm 2011, hay Putin cho bắt
hai thành viên của ban nhạc punk nữ Pussy Riot và tống giam hai năm, chỉ
vì họ có một màn trình diễn phản kháng tại một nhà thờ ở Moscow.
Cuộc nổi dậy của những người Ukraine thân EU thất vọng chống lại tổng
thống hiện đang tiết lộ cho phương Tây thấy những phương pháp tàn bạo
mà Nga đang bắt đầu dùng để bảo vệ các lợi ích của mình ở hải ngoại.
Việc Yanukovych đột ngột trở cờ với Liên hiệp Châu Âu là kết quả của trò
chèn ép, gây áp lực lạnh lùng và đầy tính toán của tổng thống Nga.
Ngăn cản Liên hiệp Châu Âu mở rộng sang phía đông
Thế giới đang chứng kiến sự trở lại của các tâm lý Chiến tranh Lạnh.
Sau các cuộc đàn áp đầy bạo lực của cảnh sát tấn công vào người biểu
tình ở Kiev, Mỹ đang cân nhắc các biện pháp trừng phạt Ukraine, theo
thông báo của phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Mỹ Jennifer Psaki. Ngoại
trưởng Mỹ John Kerry trước đó đã phát biểu rằng ông căm phẫn về hành
động tàn bạo của cảnh sát, cho rằng phản ứng đó “không thể chấp nhận
được mà cũng không phù hợp với một nền dân chủ”. Lời lẽ của ông không
chỉ nhắm đến Yanukovych, mà còn nhắm đến kẻ giật dây, Vladimir Putin.
Nga phản đòn. Ngoại trưởng Nga Sergey Lavrov nói rằng đối với phương
Tây, dân chủ thậm chí chẳng phải là vấn đề. Ông lập luận rằng phương Tây
chỉ muốn giành được Ukraine làm chiến tích, để giáng cho Nga một đòn
đau về chiến lược.
Ở Moscow hôm thứ Ba 10/12, 444 trong số 450 đại biểu Viện Duma Quốc
gia (Hạ nghị viện Nga) chấp thuận đưa ra phát biểu lên án giới chính
khách phương Tây “công khai can thiệp … vào công việc nội bộ của nước
Ukraine có chủ quyền”. Phát biểu này ám chỉ việc Ngoại trưởng Đức Guido
Westerwelle, cựu Thủ tướng Ba Lan Jaroslaw Kaczyski và Thứ trưởng Ngoại
giao Mỹ Victoria Nuland xuất hiện ở Quảng trường Độc lập ở Kiev, tại đó
bà Nuland phát bánh mì sandwich cho người biểu tình.
“Các cuộc mít-tinh không được phép, việc cản trở lối vào các cơ quan
nhà nước, cũng như chiếm giữ các tòa nhà hành chính, bạo động và việc
phá hủy các tượng đài lịch sử” – ám chỉ việc kéo đổ tượng Lenin ở trung
tâm thành phố Kiev – “gây mất ổn định tại nước này và có thể gây những
hậu quả kinh tế và chính trị bất lợi nghiêm trọng cho dân chúng
Ukraine.” Các đại biểu Duma đã viết như vậy, nhận định rằng một “vụ đảo
chính” sắp diễn ra ở Ukraine. Đài truyền hình nhà nước Ukraine gọi Liên
hiệp Châu Âu là một liên minh “chống Nga” vì Liên hiệp Châu Âu phớt lờ
lợi ích của Moscow bằng cách gầy dựng quan hệ gần gũi hơn với Ukraine.
Sự chia rẽ sâu sắc giữa quan điểm của Nga và quan điểm của phương Tây
đã đặc biệt lộ rõ ở Đông Âu trong những tháng gần đây; tại Đông Âu,
Liên hiệp Châu Âu đã cố gắng xúc tiến chương trình “Hợp tác Phương Đông”
từ năm 2009. Ngoài Ukraine, chương trình này liên quan đến các mối quan
hệ của Liên hiệp Châu Âu với các nước Armenia, Azerbaijan, Belarus,
Georgia và Moldova. Phương Tây lâu nay đã ngỏ ý ký kết các hiệp định
thương mại tự do và hỗ trợ tài chính để đổi lại các cải cách trong hệ
thống luật pháp, luật bầu cử và truyền thông ở sáu nước này. Việc xuất
khẩu hàng hóa phương Tây nhằm mục đích xây dựng các mối quan hệ gần gũi
hơn giữa mạn đông của lục địa này với Liên hiệp Châu Âu.
Brussels và các nước đối tác nhỏ hơn đang thảo luận các thuế nhập
khẩu thép, việc xuất khẩu lúa mì và mua rượu vang của Đông Âu. Khi những
mối quan hệ như vậy bỗng nhiên trở thành một vấn đề địa chính trị,
phương Tây bị sốc. Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu mở rộng sang phía
đông, Liên hiệp Châu Âu gặp sự kháng cự quyết liệt – từ Nga.
Gây áp lực đối với các nước láng giềng nhỏ hơn
Tuy nhiên, điều đó không hẳn là hoàn toàn bất ngờ – và lẽ ra Liên
hiệp Châu Âu đã nên thừa nhận nó. Kể từ đầu những năm 1990, Nga đã cố
gắng giữ các nước cộng hòa thuộc Liên Xô cũ trong tầm ảnh hưởng của
mình. Phớt lờ các thất bại, Putin hiện đang dùng sức mạnh của mình để
đạt mục tiêu này. Ông đe dọa các nước này, đưa họ vào thế bí, tống tiền
họ hoặc khiến họ phải đấu đá lẫn nhau. Những hành động của ông tuy lạnh
lùng và nham hiểm nhưng đã hết sức thành công. Putin nói: “Ai chi tiền
thì có quyền.”
Đến nay, Russia dùng Transnistria, một bang ly khai khỏi Cộng hòa
Moldova trong cuộc nội chiến năm 1992, để phá hoại chủ quyền của
Moldova, mặc dù hiện nay không có quốc gia thành viên nào của Liên Hiệp
Quốc chính thức công nhận Transnistria. Moscow cũng đóng vai người bảo
vệ Abkhazia và Nam Ossetia, hai vùng ly khai khỏi nước Georgia sau cuộc
chiến năm 2008, và Moscow dùng các nhà nước bù nhìn này để gây áp lực
đối với chính quyền ở thủ đô Tbilisi.
Theo cách nghĩ của Putin, một cựu sĩ quan KGB, một nước từng là nhà
nước Xô Viết mà nay không còn muốn là nước chư hầu Moscow thì chỉ có thể
là một trong hai thứ: nước chư hầu của Washington, hoặc nước chư hầu
của Brussels.
Những nước nhỏ thuộc Liên Xô cũ nay chống lại Moscow có thể bị Putin
trút cơn thịnh nộ lên đầu. Năm 2006, ông cấm nhập khẩu rượu vang và nước
khoáng của Georgia khi Mikhail Saakashvili, tổng thống thân Mỹ lúc đó
của Georgia, yêu cầu Nga rút quân.
Trước khi diễn ra hội nghị thượng đỉnh ở Vilnius, thủ đô Lithuania,
nơi ít nhất có Ukraine, Georgia và Moldova dự định ký các hiệp định liên
kết với Liên hiệp Châu Âu, Moscow đã tẩy chay các sản phẩm sữa của
Lithuania. Mấy năm trước, Nga đã đóng một đường ống dẫn dầu sang
Lithuania có ý nghĩa quan trọng về chiến lược, chỉ vì chính quyền ở
Vilnius dự định bán một nhà máy lọc dầu lớn cho Warsaw (Ba Lan) thay vì
cho Moscow để hết lệ thuộc vào Nga.
Cách Nga gây áp lực với Armenia năm nay đặc biệt đáng chú ý. Giống
như Ukraine, nước cộng hòa nhỏ ở vùng Caucasus đã mất bốn năm đàm phán
một hiệp định liên kết với Brussels. Tổng thống và thủ tướng của nước
này bác bỏ yêu sách của Moscow đòi Armenia tham gia một liên hiệp thuế
quan do Nga đứng đầu, với lập luận cho rằng liên hiệp đó sẽ “bất khả thi
về mặt địa lý” và “vô ích” – cho đến ngày 3/9, khi Putin triệu tập tổng
thống Armenia Serzh Sargsyan đến Điện Kremlin.
Ngay sau cuộc nói chuyện đó, Sargsyan nói với báo giới rằng Armenia
rốt cuộc sẽ không ký hiệp định liên kết với Brussels, mà sẽ tham gia
liên hiệp thuế quan. Moscow đã đe dọa tăng giá khí đốt tự nhiên của Nga
và đã bắt đầu bán vũ khí cho Azerbaijan, kẻ thù không đội trời chung của
Armenia. Putin cũng ngỏ ý giúp Armenia mở rộng hệ thống đường sắt và
một nhà máy điện hạt nhân mà trước đó đã được dự trù đóng cửa.
Cộng hòa Moldova cũng chịu áp lực tương tự. Hồi tháng 9, Moscow đột
ngột thông báo với Moldova rằng Moldova không còn được xuất khẩu rượu
vang, mặt hàng xuất khẩu quan trọng nhất của nước này, sang Nga. Các
quan chức của Putin cũng nhắc nhở chính phủ ở Chisinau rằng hàng trăm
ngàn người Moldova đang kiếm sống ở Russia, và gần 200.000 người trong
số đó không có giấy phép cư trú hợp lệ nên có thể bị trục xuất. Khác với
Armenia, chính phủ Moldova vẫn quyết định ký kết hiệp định với Liên
hiệp Châu Âu.
Áp lực mà Moscow gây ra với Ukraine trước hội nghị thượng đỉnh EU ở
Vilnius lớn hơn nhiều so với tất cả những nỗ lực chèn ép trước đây của
Nga. Trong mùa hè, Nga ngăn cản việc xuất khẩu miễn thuế đường ống từ
Ukraine, cũng như các chuyến hàng xuất khẩu của hãng sản xuất kẹo
Roschen của Ukraine, với lý do hàng hóa kém chất lượng. Nước cờ này có
tác động bất lợi cho hai trùm tư bản quả đầu quan trọng ở Ukraine, và
nhằm mục đích ép họ thuyết phục tổng thống Yanukovych rút ra khỏi hiệp
định hợp tác đã được dự trù với Liên hiệp Châu Âu.
Hồi tháng 10, ít lâu trước hội nghị thượng đỉnh Vilnius, Nga bỗng
nhiên ban hành các quy định mới về việc quá cảnh hàng hóa, khiến xe tải
xếp hàng dài đợi, tắc nghẽn ỡ biên giới Nga-Ukraine. Sau đó, Nga đình
chỉ nhập khẩu thịt và toa xe lửa từ Ukraine. Cuối cùng, công ty năng
lượng quốc doanh Gazprom của Nga đòi Ukraine trả nợ 1,3 tỉ euro (1,8 tỉ
Mỹ kim) cho số khí đốt mà công ty đã giao trong quá khứ.
(Còn tiếp 1 kỳ)
Dịch từ bản tiếng Anh của Christopher Sultan (dịch từ tiếng Đức).
Nguồn: Christian Neef and Matthias Schepp, Maintaining Russian Power – How Putin Outfoxed the West, Der Spiegel, 16/12/2013.
Bản tiếng Việt © 2013 Phạm Vũ Lửa Hạ