Đoàn Thanh Liêm
Dân gian ta vẫn thường nói: “Có tài, có tật”. Tức là có ý nói:
những người có tài ba lỗi lạc hơn người khác, thì thường hay có tật kiêu
ngạo, ỷ cậy vào tài năng của mình mà đâm ra ngạo mạn khinh thường người
khác. Người cộng sản vốn tự cho mình là “những người tiến bộ, đi theo
đúng đường lối phát triển của Lịch sử”, cho nên họ thường chê bai những
người khác là “lạc hậu, phản tiến bộv.v...”
Cụ thể là ông Karl Marx, cha đẻ của chủ thuyết cộng sản, thì ông ấy
là một con người có trí tuệ thông minh siêu đẳng, thông thạo cả về
Triết học, Kinh tế học và Xã hội học vào hồi giữa thế kỷ XIX, tức là
cách đây cỡ 150 năm. Ông ta chê tất cả các triết gia là chỉ biết tìm
cách “giải thích thế giới, chứ không biết làm sao để thay đổi thế giới”.
Cho nên chỉ có một mình ông và các người theo ông ta, thì mới chủ
trương “một cuộc cách mạng triệt để, tòan diện nhằm biến cải bộ mặt thế
giới”, chứ không như những ai chỉ biết “thực hiện những chuyện cải lương
chắp vá vặt vãnh” như thường xảy ra ở Âu châu vào thời đó.
Qua thế kỷ XX, với cuộc cách mạng Bolchevik thành công ở nước Nga
kể từ năm 1917, thì các môn đệ của Marx là Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông
v.v… đã đưa chủ thuyết Marxist lên thành một giáo điều độc tôn duy
nhất, với chủ trương “bạo lực cách mạng, đấu tranh giai cấp, chuyên
chính vô sản v.v…” khiến gây ra không biết là bao nhiêu cuộc tàn sát,
tiêu diệt hàng trăm triệu con người ở khắp nơi. Riêng ở Trung Quốc, thì
ông Mao còn kết hợp với khẩu hiệu “thế thiên hành đạo” (thay trời mà
hành động) của nhóm Anh hùng Lương Sơn Bạc ngày xưa, để mà tha hồ tác
yêu tác quái trong nước và truyền lại cái kinh nghiệm “cách mạng đẫm
máu” này cho đảng cộng sản đàn em ở Việt Nam. Vì thế mà tại nước ta, từ
50 năm trước đã có một cuộc “cải cách ruộng đất long trời lở đất”, tàn
sát đến mấy trăm ngàn thường dân ở miền Bắc, và gây ra không biết bao
nhiêu thống khổ xáo trộn cho xã hội, mà cho đến nay vẫn chưa làm sao
phục hồi ổn định lại được.
Giới lãnh đạo cộng sản VN còn tự ví mình là “Đỉnh cao trí tuệ loài
người”, là “Lương tâm của thời đại”. Họ còn cho treo các lọai khẩu hiệu
như: “Chủ nghĩa Mác Lênin bách chiến bách thắng”, “Đảng cộng sản VN là
người tổ chức mọi thắng lợi” v.v…Ông Thủ tướng Phạm văn Đồng còn dõng
dạc tuyên bố với các ký giả quốc tế là: “Chúng tôi là những người làm
ra lịch sử”.
Vì thế chính những người cán bộ cộng sản còn chút liêm sỉ đã phải
thốt ra rằng: Đây là cái căn bệnh “kiêu ngạo cộng sản”, tự coi mình
vượt lên trên tất cả mọi người khác, và giới lãnh đạo thì luôn luôn là
“tuyệt đối đúng, không bao giờ sai lầm được”…
Dưới đây, ta sẽ phân tích chi tiết hơn về cái căn bệnh quái ác này,
dựa vào những nhận định đánh giá của một số nhân vật có thẩm quyền và
đáng tin cậy trong lãnh vực khoa học xã hội cũng như về tư tưởng triết
học.
Trước hết, phải kể đến Bertrand Russell, một bộ óc siêu việt của
thế kỷ XX. Ông là người có khuynh hướng tả phái, gây khó chịu cho chính
quyền nước Anh cũng như nước Mỹ. Ấy thế mà trong bài “Tại sao tôi không
là người cộng sản?” (Why I am not a communist?), ông viết về Karl Marx
đại khái như sau: ”Ông Marx bài xích thậm tệ những người có quan điểm
khác với mình. Ông ta và các môn đệ không hề có sự khoan dung nào đối
với người có lập trường bất đồng với mình…” Vì là người Anh, nên ngay từ
hồi còn trẻ, Bertrand Russell đã có cơ hội theo dõi tư tưởng của Marx
ngay lúc ông này còn sinh sống tại nước Anh. Do vậy mà Russell hiểu rất
rõ về Marx và nhất là các môn đệ như Lenin, Stalin là người cùng lứa
tuổi với mình. Như vậy, rõ rệt là các vị sáng lập ra Phong trào cộng sản
đã không hề có thái độ “Quân tử hòa nhi bất đồng”, mà chỉ có sự “bất hòa
đối với người bất đồng với mình” mà thôi. Và từ đó, khi họ có quyền
bính trong tay, thì đã thẳng tay tiêu diệt những người đối lập với họ,
và đã gây ra bao nhiêu cuộc tàn sát đẫm máu kinh hoàng chưa từng thấy
trong lịch sử nhân lọai.
Người kế tiếp là Nicolas Berdiaeff, một triết gia người Nga đồng
thời với Lenin. Ông được Boris Pasternak, nhà văn nổi tiếng với giải
thưởng Nobel về văn chương với tác phẩm Doctor Zivago, tôn vinh là bậc
sư phụ. Trong cuốn sách nổi tiếng “Cội nguồn của chế độ cộng sản Nga”
(Les Origines du Communisme Russe), Berdiaeff có viết là “Ông Lenin là
người chuyên làm mọi sự biến thành man rợ, thô lỗ” (nguyên văn tiếng
Pháp: rudoyer les choses). Mà đến Stalin, thì còn tệ hại hơn nữa.
Và rồi đến lượt chính Pasternak đã phải viết về chế độ Xô Viết vào
những năm 1930-40 dười thời Stalin trong một câu thơ như sau: “Tất cả
chỉ là giả dối, giả hình !” (tiếng Pháp: Tout n’est que pharisianisme!
Đây là từ ngữ thường dùng trong Kinh Thánh “Pharisee” để chỉ loại người
biệt phái kênh kiệu, giả hình).
Một lãnh tụ cộng sản cao cấp ở Nam Tư là Milovan Djilas, người từng
là nhân vật thứ hai đứng sau Thống chế Tito, đã phải viết trong cuốn
sách thời danh “Giai cấp mới” (La Nouvelle Classe) rằng: Đó không phải
là nền chuyên chính của giai cấp vô sản, mà đó là “Nền chuyên chính đè
lên đầu, lên cổ giai cấp vô sản” (tiếng Pháp: C’est une dictature sur le proletariat).
Trở lại với chế độ cộng sản ở nước Việt Nam chúng ta, thì các lãnh
tụ như Trường Chinh, Lê Duẫn, Lê Đức Thọ v.v…, thì cũng đều huênh hoang
dương dương tự đắc, coi thiên hạ mọi người chẳng ra chi chi cả. Trường
Chinh được coi là lý thuyết gia của đảng, đã có lần tuyên bố: “Chế độ
của ta ở Việt Nam thì dân chủ gấp cả triệu lần hơn so với các nước ở phương Tây”!
Không ai chối cãi là những người cộng sản lão thành này, khi tham
gia vào phong trào tranh đấu chống thực dân Pháp vào những thập niên
20-30- 40 của thế kỷ XX, thì họ theo đuổi lý tưởng yêu nước, giải phóng
dân tộc khỏi ách nô lệ của thực dân Pháp. Lúc đó, họ cũng giống như nhà
ái quốc Nguyễn Thái Học, cũng đứng chung trong hàng ngũ chống thực dân
đế quốc. Nhưng đến năm 1945, khi nắm được chính quyền trong tay của mình
rồi, thì họ lại tìm mọi thủ đọan hầu tiêu diệt, hạ sát mọi thành phần
yêu nước khác, mà chỉ mấy năm trước đó đã là đồng đội của họ trong cuộc
tranh đấu chống thực dân, để giành lại độc lập cho xứ sở. Và rồi lần
hồi, đảng cộng sản đã thiết lập được một chế độ độc tài tòan trị
(totalitarian dictatorship), theo đúng mô hình của Liên Xô và Trung
Quốc, trên quê huơng đất nước chúng ta. Rốt cuộc, họ càng ngày càng sa
đọa, ngoan cố trong đủ mọi thứ âm mưu đen tối, đê tiện nhằm củng cố chế
độ độc quyền lũng đọan trong mọi lãnh vực chính trị, kinh tế, xã hội và
cả văn hóa tư tưởng nữa.
Và kể từ năm 1989 với sự xụp đổ của cộng sản ở Đông Âu và sự giải
thể của Liên bang Xô viết, thì giới lãnh đạo ở Hà Nội vẫn rất mực ngoan
cố bấu víu vào Trung cộng mà mới trước đó họ coi là kẻ thù, “bè lũ bành
trướng phương Bắc”, để mà giữ vững chính quyền trong tay của đảng mình.
Và gần đây, Hà Nội lại còn cam bề nhượng bộ cho đàn anh Trung Quốc xâm
lấn đất và biển do cha ông đã bao nhiêu đời khai phá, bảo vệ và truyền
lại cho thế hệ chúng ta ngày nay. Rõ ràng là giới lãnh đạo cộng sản ở Hà
Nội hiện nay, thì họ đang chủ trương “thà mất nước, chứ không thà mất đảng”. Họ đang đặt quyền lợi riêng của đảng cộng sản lên trên quyền lợi của Tổ quốc. Đây chính là cái tội bán nước, cái tội tầy đình nhục nhã mà lịch sử dân tộc sẽ không thể nào dung thứ cho được.
Rồi đến cái vụ cướp ruộng, cướp đất của hàng triệu dân oan tại khắp nơi trên mọi miền của nước ta, khiến
gây ra bao nhiêu thống khổ đau đớn tủi hờn cho các gia đình ở nông
thôn.Thành ra chính quyền cộng sản bây giờ đã trở thành một thứ “Kẻ thù
nội xâm” của dân tộc chúng ta. Họ đã tịch thu tài sản cuả các tổ chức xã
hội dân sự như hội hướng đạo, cuả các tổ chức tôn giáo như Công giáo,
Phật giáo, Tin Lành, Cao Đài, Hoà Hảo, cuả các tổ chức chính trị như
Quốc Dân Đảng, Đại Việt v.v… Vì thế mà vừa đây, ngay giữa thủ đô Hà Nội,
họ phải dở moị thứ trò đê tiện như dùng cả đến bọn du côn để cản phá
việc các giáo dân tranh đấu ôn hoà để đòi lại khu đất Thái Hà, Toà Khâm
sứ. Họ phải làm như vâỵ, vì họ sợ “Hiệu ứng Domino”, tức là nếu
phải trả lại đất cho bên Công giáo, thì cũng phaỉ trả laị cho tất cả các
tôn giáo khác, các tổ chức thuộc khu vực xã hội dân sự, cũng như cho
các sắc dân thiểu số khác ở các vùng cao nguyên. Cũng như phải trả lại
đất đai cho hàng triệu dân oan khắp nơi trên toàn quốc nưã. Các tài sản
này họ đã tẩu tán chia chác cho nhau từ trên nửa thế kỷ nay rồi, vậy thì
làm sao mà trả lại được nữa đây? Vì thế họ phải dùng đến “thủ đoạn ly
gián, chia để trị”, bằng cách gây mâu thuẫn trong nôị bộ cuả mỗi tôn
giáo, cũng như giữa tôn giáo này với tôn giáo khác v.v…
Lại nữa, trước áp lực cuả nạn lạm phát đang làm điêu đứng bao nhiêu
triệu ngươì dân, kể cả gia đình các cán bộ đảng viên cấp dưới. Rôì đến
sự bất mãn ngay trong hàng ngũ đảng viên trước sự “Bán đất, bán biển cho
đàn anh Trung Quốc” và nhất là phản ứng mãnh liệt cuả giới trẻ vốn có
lý tưởng yêu nước, thương nòi không chấp nhận cái sự sa đoạ, tham nhũng
thối nát cuả giới cầm quyền, cái vụ tráo trở lật lọng cuả cán bộ các
cấp. Cho nên, giới lãnh đạo mơí tạo ra “một số kẻ thù tưởng tượng” để
hòng “đánh tráo dư luận, đánh lạc hướng cái mũi dùi cuả phong trào tranh
đấu đòi công bằng xã hội, đòi đất đòi nhà cuả quần chúng nhân dân” mà
hiện nay mỗi ngày một thêm phát triển rộng lớn cùng khắp các nơi trên cả
nước. Họ đã không từ một thứ hành vi thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi nào, miễn
sao bảo vệ được đặc quyền đặc lơị cuả cái tập đoàn “mafia “ cuả họ mà
thôi.
Cái tình trạng bế tắc, sa đọa này thật là đã đến giai đọan “hết
thuốc chữa” (incurable), mà Ông Boris Yeltsin vị Tổng thống đầu tiên của
nước Nga “hậu cộng sản”, đã phải nói rằng: “Không thể làm cách nào mà
sửa sai, chỉnh đốn được chế độ cộng sản được nữa. Mà chỉ còn có một cách
duy nhất, tức là “thay đổi nó đi mà thôi”.
Thật là điều đau buồn, đáng tiếc cho dân tộc chúng ta khi người
cộng sản đã du nhập vào đất nước Việt Nam cái chủ thuyết ngọai lai tàn
bạo đầy sắt máu đó, khiến làm xóa bỏ tòan bộ cái truyền thống nhân bản,
nhân ái tốt đẹp từ bao nhiêu thế hệ của cha ông chúng ta. Họ đã “lấy oán
báo oán”, cho nên cái oan khiên, thù hận mỗi ngày càng chồng chất thêm
mãi trong nội bộ gia đình dân tộc chúng ta mà thôi. Rõ ràng là khi dành
được độc quyền hành động rồi, thì người cộng sản đã suy thoái, sa đọa
đến hết mức rồi, đúng như người Pháp thường nói: “Quyền hành tuyệt đối
thì làm hư hỏng, sa đọa tuyệt đối” (Le pouvoir absolu corrompt
absolument).
Để kết thúc bài viết đã khá dài này, tôi xin phép được nêu lên một
câu hỏi. Đó là: “Người cộng sản thì ngoan cố, kiêu căng như vậy. Thế
còn về phía chúng ta là những người bất đồng, đối lập với chế độ độc tài
chuyên chế của cộng sản, thì liệu “chúng ta có mắc phải cái bệnh kiêu
ngạo tương tự như của người cộng sản hay không?”
Câu hỏi này xin được dành cho tất cả quý thức giả trả lời vậy.
Người viết mong nhận được sự phản hồi của quý bạn đọc. Xin thành thật
cảm ơn trước.
California, Tháng Mười 2008
Đoàn Thanh Liêm