Song Chi
Nelson Mandela, cựu Tổng thống da đen đầu tiên của Nam Phi,
biểu tượng của phong trào đấu tranh chống phân biệt chủng tộc
đã qua đời ngày 5.12.2013 ở tuổi 95.
Biết là thừa khi viết thêm những lời ca ngợi về con người
vĩ đại, được yêu mến, kính trọng, ngưỡng mộ không chỉ bởi
người dân Nam Phi, mà khắp nơi trên thế giới này.
Nelson Mandela vĩ đại không chỉ vì sự hy sinh của ông cho lý
tưởng về một xã hội hòa bình-tự do-dân chủ-bình đẳng, hy sinh
cho đất nước, dân tộc, theo đúng tinh thần của một trong những
câu ông từng nói: "Real leaders must be ready to sacrifice all for the freedom of their people." (“Những nhà lãnh đạo thực sự phải sẵn sàng hy sinh tất cả cho tự do của dân tộc họ”).
Nelson Mandela vĩ đại không chỉ vì tầm hiểu biết, trí tuệ,
tư duy chiến lược của một chính trị gia lỗi lạc hay nhân cách
đạo đức của ông, mà còn vì tư tưởng nhân ái, sự khoan dung của
ông đối với những kẻ đã bắt giam và đày đọa ông suốt 27 năm.
Sau khi ra khỏi tù, làm Tổng thống, có quyền lực trong tay,
ông đã không dùng quyền lực để trả thù, để tiếp tục thực
hiện một chế độ phân biệt đối xử trở lại đối với những
người da trắng ở Nam Phi, như họ đã từng áp dụng trên đất nước
ông suốt bao nhiêu năm. Ông đã chọn con đường tha thứ và hòa
giải.
Một trong những câu nói nổi tiếng khác của Nelson Mandela là:“As
I walked out the door toward the gate that would lead to my freedom, I
knew if I didn't leave my bitterness and hatred behind, I'd still be in
prison.” (“Khi tôi bước ra khỏi cánh cửa về phía dẫn
đến tự do, tôi biết rằng nếu không để lại cay đắng và hận thù
phía sau, tôi vẫn sẽ còn ở trong tù”).
Những con người thật sự vĩ đại trên thế giới, như Nelson
Mandela, Dalai Lama, Martin Luther King Junior, Mahatma Gandhi… đều là
những người có tinh thần khoan dung, đều chọn một con đường
đấu tranh ít tốn hao xương máu nhất cho nhân dân họ. Bởi vì họ
đều đặt lợi ích của đất nước và hạnh phúc của người dân lên
trên tất cả.
Chiều sâu của tri thức, tầm hiểu biết cộng với tinh thần tôn
giáo hoặc sự chiêm nghiệm về triết học trong mỗi con người ấy
đã khiến họ lựa chọn đường đi, lựa chọn cách hành xử như
vậy.
Dường như người ta cũng đang phần nào nhìn thấy điều đó
trong nữ chính trị gia, lãnh tụ phe đối lập của Myanmar, Aung
San Suu Kyi, và kể cả trong Tổng thống đương nhiệm Thein Sein khi
họ đã chọn con đường ngồi lại với nhau, đối thoại, cùng hợp
tác vì tương lai đất nước. Và bà Aung San Suu Kyi đã từng nhiều
lần nói đến sự tha thứ, hòa giải, không trả thù.
Tương tự, cả hai đều là những trí thức, có tư tưởng và có tinh thần Phật giáo soi sáng.
Nhìn lại bi kịch của đất nước, của dân tộc VN từ đầu thế
kỷ XX cho tới hiện tại chính là từ sự du nhập triết học Mác
Lênin, chủ nghĩa cộng sản, và sự thắng thế dẫn đến cầm quyền
tuyệt đối của đảng cộng sản.
Ngay từ đầu, những người cộng sản đã chọn con đường bạo
lực cách mạng để lật đổ chính quyền, triệt hạ tất cả các
đảng phái đối lập. Từ tư tưởng cho đến mục tiêu chiến đấu
suốt bao nhiêu năm của họ là phải dành chiến thắng, bất kể
cái giá máu xương quá đắt phải trả. Còn trong xã hội, sự phân
chia giai cấp, tư tưởng đấu tranh giai cấp đã gây ra biết bao
nhiêu bi kịch từ Nhân văn Giai phẩm, Cải cách ruộng đất… ở miền
Bắc cho tới cải tạo tư sản, tư thương…ở miền Nam sau này.
Sau khi dành được chiến thắng, những người cộng sản đã cư
xử cực kỳ tàn ác với những người ở phe thua cuộc và cả đồng
bào miền Nam.
Hàng trăm ngàn dân quân cán chính VNCH bị lùa đi học tập cải
tạo, thực chất là đi tù năm, mười năm và hơn nữa, trong đó
rất nhiều người đã mãi mãi nằm lại nơi những trại giam khác
nhau, hàng triệu gia đình bị mất đi người chồng, người cha là
nơi nương tựa. Những người dân không phải đi học tập cải tạo
thì tiếp tục khốn khổ với sự phân biệt đối xử, chủ nghĩa lý
lịch…
Đảng cộng sản tiếp tục đem nguyên mô hình xây dựng XHCN ở
ngoài Bắc vào áp dụng trong Nam, làm sụp đổ cả nền kinh tế,
xáo trộn cả xã hội với hàng loạt những đợt cải tạo tư sản,
cải tạo công thương nghiệp, mô hình hợp tác xã, chính sách lùa
dân đi kinh tế mới…dẫn đến việc hàng triệu người phải bỏ
nước ra đi, làm nên những cuộc vượt biển kinh hoàng với thảm
cảnh của những thuyền nhân (boat people) rúng động lương tâm cả
thế giới…
Sau bao nhiêu năm hoang tàn, điêu linh vì chiến tranh, xã hội
lại tiếp tục bị tàn phá bởi những chính sách sai lầm, sự ngu
dốt, lòng thù hận và chia rẽ.
Cho đến bây giờ, gần 40 năm sau chiến tranh, nhà nước cộng
sản VN đã nhanh chóng quên đi quá khứ, bắt tay với Mỹ, và còn
nhanh hơn nữa, bắt tay với Trung Cộng. Trong khi đó thì họ vẫn
không thể hòa giải hòa hợp với những người anh em của phe thua
cuộc và với lịch sử, vẫn không hề có bất cứ một hành động
nào để chứng tỏ sự hối lỗi, hối tiếc trước những sai lầm
trong quá khứ hay hiện tại.
Những người tù chính trị, dù thuộc lực lượng dân quân VNCH
còn sót lại như ông Nguyễn Văn Trại (đã chết), Trương Văn Sương
(đã chết), Bùi Đăng Thủy (đã chết), Nguyễn Hữu Cầu đang phải
tiếp tục ở tù cho đến nay là 37 năm… hay những người hoạt động
dân chủ, bất đồng chính kiến thuộc các thế hệ sau này như
blogger Điếu Cày, blogger Công lý và Sự thật, tiến sĩ luật Cù
Huy Hà Vũ, thạc sĩ tin học Nguyễn Tiến Trung, kỹ sư Trần Huỳnh
Duy Thức, nhà hoạt động Đỗ Thị Minh Hạnh, thầy giáo Đinh Đăng
Định, linh mục Nguyễn Văn Lý, tín đồ Phật giáo Hòa hảo Mai
Thị Dung…tiếp tục là những đối tượng bị đối xử khắc nghiệt
nhất, đày đọa phi nhân nhất trong tù.
Không những thế, nhà nước cộng sản luôn luôn đối xử với nhân
dân một cách thù địch, đầy nghi kỵ. Sau gần 40 năm, chưa bao
giờ trên đất nước này mâu thuẫn xã hội giữa người nghèo,
người giàu, giữa người dân và các cấp chính quyền lại sâu sắc
đến thế.
Bi kịch, bất công diễn ra khắp nơi. Từ thảm cảnh của những
người nông dân mất đất vác đơn đi khiếu kiện ròng rã bao năm,
có cả xô xát bạo lực, cả cái chết như vụ Đoàn Văn Vươn hay
Đặng Ngọc Viết. Những cuộc biểu tình, đình công của lớp lớp
công nhân bị bóc lột sức lao động đến tận cùng với đồng lương
rẻ mạt. Những cái chết oan tức tưởi do sự lộng hành của đám
công an côn đồ. Những vụ án oan sai thấu trời đất gây ra bởi
pháp luật mù lòa v.v…
Thế nhưng, tất cả nhũng lời kêu than của các tầng lớp nhân
dân hay những lời góp ý, kiến nghị…của bao nhiêu nhân sĩ trí
thức đã bị nhà nước này thẳng tay vứt vào sọt rác. Hiến
pháp 2013 là một bằng chứng mới nhất cho thấy rõ đảng và nhà
nước cộng sản tiếp tục mù lòa, vô cảm trước những biến
chuyển của thời cuộc, nhu cầu nhất thiết phải thay đổi để
sống còn của đất nước và nguyện vọng của nhân dân.
Đảng cộng sản VN đã chọn con đường cố thủ quyền lực, cương
quyết không thay đổi, thậm chí đối lập với nhân dân bởi vì qua
bao thế hệ cho đến tận bây giờ, trong số những người nắm quyền
cao nhất vẫn là những kẻ thiếu chiều sâu kiến thức, không có
tầm nhìn viến kiến, tư duy chiến lược, cũng không có tinh thần
tôn giáo hay triết học để soi sáng, ngoài…triết học Mác Lênin!
Quan trọng không kém, họ chưa bao giờ biết đặt quyền lợi của
tổ quốc, dân tộc lên trên quyền lợi của đảng, của phe nhóm và
bản thân.
Trước đây, đã từng có những giai đoạn đảng cộng sản suy trì
được quyền lực nhờ vào sự ngây thơ và niềm tin của số đông
người dân do bị tuyên truyền một chiều kết hợp với bạo lực.
Nay niềm tin của đa số người dân đã mất đi, đảng chỉ còn lại
bạo lực thuần túy.
Và thay vì có một lối thoát tốt đẹp trong hòa bình, hòa
hợp, hòa giải với nhân dân, thì với một chế độ tàn bạo xây
dựng trên bạo lực, thù hận và sự nghi kỵ như vậy, cũng khó
mà hy vọng một kết thúc êm ả, hay một đối xử khác, từ nhân
dân, một khi sức chịu đựng của người dân đã hết.