kông kông
Trong “Thư tâm tình gửi các bạn chống
cộng quá khích” của Nguyễn Thành Công – DL [1] phần mào đầu bài viết,
câu cuối, như ri: “.. nếu bạn không phải là những người chống cộng quá
khích thì không nên đọc.” Vậy, bất cứ ai lỡ đọc thì chớ lên tiếng, vì
lên tiếng, dù khen/chê, đều tự tố cáo mình cùng giuộc với “chống cộng
quá khích”! Hãy để một mình tác giả giảng về nó thôi!
Trong bóng đá, môn thể thao người VN
ưa thích, nếu đã để thua trước 0-1 thì chỉ còn con đường ráng gỡ hòa chứ
nói thắng thì hơi bị mệt! Cho nên ngồi gõ những dòng nầy (theo như mào
đầu của tác giả) thì chắc tôi đang tự xác nhận mình thuộc giuộc “chống
cộng quá khích”. Và, như thế là đã bị thua 0-1, bây giờ chỉ còn nước
ráng gỡ huề là may huhuhu..!
Đặt bạn đọc ngay trong giây phút đầu
tiên của “trận đấu” đã ở vào thế “bị thua” thì thử hỏi tác giả có phải
là người quá khích hay cực đoan không? Mà quá khích, hay cực đoan, thì
làm sao lý để người khác nghe theo?
Một tuần nay chưa thấy ai mắc bẫy “chống cộng quá khích” tác giả giăng ra, nên tôi đành tự sụp bẫy bằng bài trao đổi nầy!
Nội hàm bài viết không có gì lạ. Đại
khái: Chính phủ/chế độ như con thuyền. Dân như nước. Chế độ lo cho
dân thì nước làm nổi thuyền. Nhưng bỏ dân thì sóng sẽ nhận chìm thuyền!
Đứng trước nạn phe phái, nhóm đặc lợi đặc quyền bỏ dân nên nhà cầm
quyền CSVN đang bị phản đối. Tác giả nằm trong số nầy “vì là nạn nhân
của bất công”!
Chống thì chống nhưng, theo tác giả,
chống mà không rơi vào “chống cộng quá khích”! Vì “chống cộng quá
khích” vô hình trung làm hại nhiều người tích cực đang đứng trong mũi
nhọn của cuộc đấu tranh”!
“Tôi nghĩ tâm nguyện của các bạn chống
cộng quá khích chỉ muốn mang lại những điều tốt đẹp cho đất nước chứ
không hề định cản trở cuộc đấu tranh của nhân dân. Nhưng các bạn nóng
lòng sốt ruột, đặt ra những yêu cầu “quá khích”, nếu ai không đồng ý thì
các bạn tập trung “ném đá” dữ dội, vô hình trung làm hại nhiều người
tích cực đang đứng trong mũi nhọn của cuộc đấu tranh.” (Trích)
Như vậy chống cộng như thế nào để không bị chê là quá khích?
Thử nêu một số trường hợp.
Chuyện cũ, nên bỏ qua như:
Từ sau ngày 30/4/1975, Đảng và nhà
nước CHXHCNVN ra rả gọi chế độ VNCH là “bọn Mỹ-Ngụy ác ôn”, “bọn tay sai
bán nước”, những người bỏ chạy ra nước ngoài là “bọn ôm chân đế quốc”,
“bọn ăn bơ thừa sữa cặn”, nghĩa trang Quân Quân Đội Biên Hòa của binh sĩ
miền Nam bị hoang phế, cấm ngặt người vãng lai hương khói (đến người
chết cũng không tha!) mãi cho đến mới đây…!
Chuyện bây giờ, cũng chỉ đại khái như:
Đất đai, mồ mả tổ tiên của nông dân
Văn Giang bỗng biến thành đất của nhóm lợi ích. Công an + xã hội đen +
dân phòng thẳng tay đàn áp cưỡng chế, bất chấp dư luận thế giới, lại vô
tình đánh phù mặt 2 phóng viên báo “phe ta” rồi “xử lý nội bộ”, ếm nhẹm
êm thấm!
Anh em gia đình ông Đoàn Văn Vươn, ra
công quai đê lấn biển mười mấy năm, tiền vay ngân hàng để đầu tư còn sờ
sờ ra đó thế mà khi đầm Cống Rộc đã tạm ổn định, có lợi tức tốt thì phe
cánh nhà nước Tp Hải Phòng ra tay cưỡng chế và được ông Đại tá Giám đốc
công an thành phố Đỗ Hữu Ca ca ngợi “cuộc phối hợp binh chủng giữa công
an + bộ đội + dân phòng hay đến nổi có thể viết thành sách”!
Giáo dân Cồn Dầu ở Đà Nẵng, đã có lịch
sử hơn cả trăm năm lập nghiệp, bỗng chốc cả làng bị cướp đuổi đi mà
không biết kêu cứu với ai!
Những người dân bình thường, chẳng có
bệnh tật bẩm sinh gì, lại đang khỏe mạnh, không nhức đầu sổ mũi nhưng
khi bị công an bắt về đồn bỗng dưng ngã lăn ra “chết bệnh” hay “ân hận
nên tự tử” (!) Có trường hợp trước khi tự tử còn viết thư khen công an
đối xử tử tế (trường hợp anh Nguyễn Công Nhựt ở Bình Dương)…
Câu hỏi:
Nếu tác giả là thân nhân của những nạn
nhân nêu trên, tác giả sẽ có thái độ như thế nào? Sẽ dùng loại ngôn ngữ
nào với Đảng và chế độ CSVN, một chế độ công-an-trị (!) không thèm đếm
xỉa đến luật lệ do chính họ đặt ra, không thèm đếm xỉa đến tiếng kêu của
dân oan, không thèm đếm xỉa đến quyền sống của một con người! (Pano
“Công an chỉ biết còn Đảng còn mình” nói lên tất cả!)
Rất mong tác giả Lá thư cho ý kiến
chuẩn mực về những vấn đề trên để người đọc biết ứng xử mà khỏi mang
tiếng “quá khích” hay “cực đoan”!
Chuyện vừa nêu trên chỉ nhỏ thôi! Còn chuyện bên dưới thì quan trọng hơn nhiều.
Đó là: Làm sao xác minh được sự chửi
rủa thô tục, sắt máu, gây thù hận, gây chia rẽ tình tự dân tộc trên các
diễn đàn đều là của người Việt chống cộng? Loại “Chống cộng quá khích”,
“hùa nhau ném đá” nầy là ai?
Trước thực trạng thối nát, tha hóa về
mọi mặt của chế độ CSVN, đã có không ít những đảng viên kỳ cựu thuộc
hàng cao cấp lên tiếng phản đối từ mười mấy năm trước, thời Tướng Trần
Độ, Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn…hay hiện tại như Nguyễn Trọng Vĩnh. Vì
thế, nội bộ đang cầm quyền của đảng CSVN càng ngày càng chia rẽ, công
khai đấu đá tranh giành quyền lực, lợi lộc bất kể sự tồn vong của tổ
quốc!
Con đường sinh tử hiện tại của họ là
phải cố gắng kéo dài sự thống trị. Và muốn kéo dài thì không gì khác hơn
là phải gây ra sự sợ hãi tột cùng cho người dân, cho đảng viên có ý
chống đảng! “Là suy thoái thiếu lập trường chớ gì nữa” như lời TBT
Nguyễn Phú Trọng cảnh báo. Sự sợ hãi đó là, nếu họ không trung thành thì
không chết về tay Đảng cũng sẽ chết vì sự căm thù của dân chúng! Đảng
viên đàng nào cũng phải đối mặt với cái chết! Vì thế cách tốt nhất là
lo bảo vệ Đảng, để ngày nào Đảng còn thì gia đình và bản thân còn hưởng
đặc quyền đặc lợi!
Đảng còn, còn tất cả. Đảng mất, mất tất cả!
Muốn cho đảng viên sợ hãi và trung
thành thì cách tốt nhất là cho hàng ngàn “dư luận viên” đội lốt chống
cộng cực đoan, chửi rủa, gây căm thù giữa người nầy với người khác, giữa
dân với cán bộ đảng viên, giữa nhóm nầy với nhóm khác, giữa quốc nội
với hải ngoại! Đọc loại ngôn ngữ côn đồ, sắt máu đó thì người bình
thường cũng phải nhăn mặt, ngán ngẫm, sợ hãi, nói chi đến ủng hộ! Vì
thế hình ảnh của những người chống chế độ CSVN ôn hòa, thật sự dấn thân
cho tự do dân chủ đất nước bỗng trở thành xấu xa, hạ cấp! Ủng hộ họ là
cùng một giuộc với bọn mất dạy!
Một công hai ba chuyện như thế đều nhắm vào mục đích bảo vệ Đảng, tại sao đảng CSVN không làm?
Đọc truyện Tam Quốc, một lần Khổng
Minh cho đóng quân ở mé sông, trái ngược với binh pháp, là không có
đường tẩu thoát, vì Khổng Minh biết quân mình đang yếu thế, đàng nào
cũng chết nên Khổng Minh mới đưa quân sĩ vào thế phải tử chiến. Chỉ có
thắng trận mới bảo vệ được mạng sống. CSVN với đảng viên bây giờ cũng
như thế!
Cứ tạo ấn tượng là người VN đang căm
thù họ và cả gia tộc.Tất cả sẽ bị sát hại hay đọa đày nếu để chế độ CSVN
sụp đổ! Vì thế chỉ còn con đường duy nhất là phải “trung với Đảng”!
Đây là cách mà đảng CSVN đang trang bị
tinh thần quyết tử cho đảng viên và gia đình dòng họ trước chính nghĩa
đòi dân chủ tự do! Vì thế trong bản Dự thảo sửa đổi HP 1992, đảng CSVN
quyết đặt 3 chữ Quân đội “trung với Đảng” thay vì “trung với nước” như
tất cả các nước dân chủ trên thế giới!
Như vậy thì ai mới thật sự là kẻ “chống cộng quá khích” hay “chống cộng cực đoan” và tại sao cụm từ nầy thường được nhắc đến!
Dù giai đoạn hiện tại không phải là
giai đoạn hài tội để gây chia rẽ dân tộc! Không phải là giai đoạn khích
bác nhau “chống cộng quá khích” hay “chống cộng cực đoan”! Trái lại, là
giai đoạn mà người VN phải ngồi lại với nhau, xóa bỏ hận cốt nhục tương
tàn đã qua, để tìm ra phương hướng giải cứu đất nước!
Chủ nghĩa cộng sản và đảng CSVN là
nguyên nhân chính đưa dân tộc đến thảm họa hiện tại, nhưng đó là vấn đề
của lịch sử.Và đã là lịch sử thì hãy để lịch sử phán xét!
Hiện tại, sự đoàn kết của người VN yêu
nước phải là mục tiêu tối thượng! Vì đất nước và dân tộc! Cũng vì
tương lai của đất nước và dân tộc nên không thể viện dẫn bất cứ lý do gì
để không đoàn kết với những anh em đã từ bỏ con đường cộng sản!
Đấy là điều đảng CSVN đang lo sợ nhất!
Cho nên, thiển nghĩ, những chữ “chống
cộng quá khích” hay “chống cộng cực đoan” chỉ nên dành riêng cho nhà
nước CSVN! Để khi họ dùng đến nó chúng ta biết họ là ai và tại sao họ
dùng nó.
Hễ ai dùng nó chúng ta nhận diện được đó là người đang chia rẽ dân tộc!
Trở lại với nội dung của tác giả về “Thư tâm tình gửi các bạn chống cộng quá khích”.
Loại ngôn ngữ thô lỗ từ Thủ đô Hà Nội
như “cháo chửi”, “phở chửi”, “đ..m..” tràn lan. Xã hội ngày một hung
dữ. Tội phạm hình sự kinh khiếp, ngày một nhiều. Tất cả những sự kiện
đó đến từ đâu? Gốc rễ từ loại văn hóa nào? Không lẽ đã 38 năm trôi qua
mà vẫn còn do hậu quả chiến tranh, do văn hóa “Mỹ-Ngụy” để lại? Vậy ngôn
ngữ “chống cộng quá khích” tự nó có thể cho biết điểm xuất phát!
Nếu vợ con tác giả bị công an bắt đem
về đồn lột trần truồng và quay phim, nói là để “kiểm soát” (trường hợp
của cô Nguyễn Hoàng Vi xảy ra hôm tòa xử vụ án Điếu Cày) Hay như đang
xảy ra, ngày “Dã ngoại thảo luận quyền con người” mà cả gia đình cô đang
phải hứng chịu! Bị đánh đập tàn nhẫn, máu me, răng gãy, trán bị gí
thuốc điếu đang cháy.. Nếu là tác giả thì sẽ phản ứng ra sao?
Những sự thật như thế nên dùng loại ngôn ngữ nào để khỏi bị rơi vào giuộc “chống cộng quá khích”?
Phải chăng nội hàm chính của “Thư tâm
tình” là tất cả mọi người hãy giữ bình tỉnh, đừng gây xúc động mạnh đến
xã hội vì như thế rất dễ sinh ra biến động. Hãy để nhà nước “ta” từ từ
sửa sai, vì phải lo ưu tiên về “giữ vững ổn an ninh để phát triển kinh
tế”? Chống cộng nhưng “không cực đoan”, “không quá khích” để khỏi làm
ảnh hưởng đến “nhiều người tích cực đang đứng trong mũi nhọn của cuộc
đấu tranh” như tác giả?
Sự thật là phải nói trung thực sự
kiện. Thí dụ như bản mặt của chế độ CSVN đã phơi bày rõ ràng qua hành
động công an giết người ngay tại đồn, công an lột trần truồng cô Nguyễn
Hoàng Vi để quay phim “kiểm soát”!
Nói như thế có phải là “chống cộng quá khích” không?
kông kông
Nguồn: Diễn Đàn Thế Kỷ