Trong bài viết  “Nhìn nhận về vụ bắt Trương Duy Nhất”
 của Đàm Mai Đạo (*) thì khái niệm “bất đồng chính kiến” theo cách hiểu 
của tác giả chỉ bó hẹp ở những người bất đồng chính kiến với nhà nước, 
với đảng cầm quyền. Vì thế ông Đạo không xem ông Nhất là bất đồng chính 
kiến vì ông Nhất chưa bao giờ viết bài hay có những hành vi nào chỉ 
trích nhà nước, chỉ trích hệ thống chính trị Việt Nam mà chỉ đả phá 
những cá nhân cụ thể nằm trong bộ máy cầm quyền. Quan niệm này khác với 
quan niệm của Tổ chức Phóng viên Không biên giới (RSF)  khi coi ông Nhất
 là nhà bất đồng chính kiến và lên án việc bắt giữ  ông vì lý do này.
Từ  đó có thể hiểu quan niệm của RSF – có lẽ cũng là quan điểm có 
tính tổng quát -  rằng “bất đồng chính kiến” đơn giản là sự khác biệt về
 quan điểm giữa (nhóm) người này với (nhóm) người khác nói chung. Sự 
khác biệt ấy có thể giữa những người trong cùng một đảng, một phe phái 
hoặc thuộc những phe phái hay đảng phái khác nhau (ở các nước đa đảng). 
 (**)  Vì thế họ coi ông Nhất là nhà bất đồng chính kiến mà không quan 
tâm liệu ông và thế lực bắt ông có cùng quan điểm chính trị hay đều ủng 
hộ hệ thống chính trị hiện tại hay không, thậm chí đều cùng là thành 
viên của hệ thống ấy hay không. Luật pháp ở những nước dân chủ bảo vệ 
những người thể hiện những quan điểm khác biệt miễn là không kèm theo 
việc sử dụng bạo lực hay đe dọa sử dụng bạo lực để bảo vệ quan điểm của 
mình và không ai có thể bị bắt vì thể hiện sự bất đồng chính kiến như 
vậy với bất kỳ một tổ chức hay cá nhân nào và trong bất cứ trường hợp 
nào, dù là trong nội bộ các tổ chức, nhóm người cụ thể hay ở phạm vi 
toàn xã hội.
Có lẽ không phải lúc để mổ xẻ về cách hiểu thế nào cho đúng một thuật
 ngữ  cụ thể như trong trường hợp này. Vấn đề là việc bắt giữ ông Nhất 
có chính đáng không? Có phải quan điểm của ông Đàm Mai Đạo là cứ người 
nào không phải là nhà “bất đồng chính kiến” (cho dù là căn cứ  theo quan
 niệm riêng về “bất đồng chính kiến” của ông) thì xứng đáng bị bắt mà 
không cần ai phải lên tiếng bênh vực dù cho việc bắt giữ ấy có chính 
đáng không, có danh chính ngôn thuận không, có làm tổn hại đến quyền tự 
do ngôn luận không, có phù hợp với đạo lý không? (Đấy là người viết bài 
này không muốn đặt thêm một câu hỏi nữa là việc  bắt giữ ấy có phù hợp 
với ngay cả pháp luật hiện tại của Nhà nước Việt Nam hay không khi mà 
tác giả Đàm Mai Đạo đã xin phép được “miễn hồi đáp với những luận điểm 
về pháp lý”).
Từ toàn bộ bài viết của tác giả Đàm Mai Đạo, hình như  tôi đọc được 
câu trả lời của ông là YES cho những câu hỏi trên cho trường hợp của 
Trương Duy Nhất.
Nếu đúng như thế thì tôi thấy tiếc cho Đàm Mai Đạo vì tại sao một 
người thông minh, hiểu nhiều, biết rộng và từng trải mà tôi cảm nhận 
được từ  ông lại không thể có được một cách nhìn khoáng đạt và nhân văn 
khi bàn đến sự kiện cụ thể này.
________________________
(*)  Bấm vào ĐÂY để đọc bài này
(**) Chẳng hạn như người viết bài này cũng đã từng thể hiên sự  “bất đồng chính kiến” với ông Trương Duy Nhất qua bài viết  NÀY
 
