Đỗ Trường      
Sáng nay đang còn cuộn chăn trên giường, Tiến Bọ cạnh nhà, đập cửa 
vực tôi dậy. Đang tơ lơ mơ ngủ bị đánh thức kể cũng hơi bực, nhưng cố 
giữ hòa khí, không lần sau lật khật bia rượu đâu đó, hắn ức, không đến 
đón về cũng mệt. Định kéo chăn ngủ tiếp, hắn xỉa tờ giấy vào mặt, vừa 
kopy bài viết trên quechoa.vn của nhà thơ Ngô Minh đọc thì khoái, nhưng 
ức lên tận cổ. Tôi sẵng giọng: Ức gì? Từ trước đến nay, ông thích và chỉ
 đọc thơ ca Nguyễn Trọng Tạo, bây giờ ông lại đổi sang Ngô Minh, là thế 
quái nào? Hắn gãi đầu gãi tai, đến bài “Chúng Ta Đang Ăn Thịt Đất Nước Mình“ thật sự tôi thích cả Ngô Minh nữa.
Thật vậy! Chẳng riêng gì ông bạn thân Tiến Bọ thích, mà tôi đọc xong 
cũng sướng tỉnh cả ngủ. Cái sự thật, đất nước đang bị tùng xẻo, tàn phá 
để có quyền có tiền nhảy múa, xa hoa ấy như sợi dây thòng lọng thắt dần 
cổ đất mẹ treo ngược lên. Nhưng kẻ đang ăn thịt đất nước mình và kéo sợi
 dây thòng lọng ấy là ai? Vâng! Dứt khoát không phải, những thằng đang 
lang thang trên xứ người, những người dân thấp cổ bé họng hay Ngô Minh 
và những người dân mất đất mất nhà. Do vậy, đề nghị nhà thơ Ngô Minh 
thiến quách cái đại từ nhân xưng CHÚNG TA đi và ông điểm mặt chỉ tên rõ 
ràng. Chứ chung chung thế này, oan uổng lắm bác Ngô Minh ạ.
Ngày đàn ông 9 tháng 5 vừa qua ở Đức, đang nhậu nhoẹt vui vẻ, Tiến Bọ
 tự nhiên ôm mặt khóc hu hu cứ như lên cơn động kinh. Mọi người giật 
mình, sợ hãi bỏ hết cả bát đũa xuống mâm. Người giữ tay, kẻ vỗ lưng an 
ủi hắn. Lúc sau mới trấn tĩnh trở lại, hắn rả rích kể, ngày này, năm 
1979 thằng bạn học, nhập ngũ cùng ngày, bị trúng đạn giặc Tầu, chết ngay
 trên tay hắn. Chiến trận đang diễn ra ác liệt, hắn và đồng đội buộc 
phải chôn bạn ngay Mũi Đất, Hà Tuyên. Cho đến nay, Mũi Đất vẫn bị giặc 
Tầu chiếm đóng, bạn hắn vẫn còn nằm lại đó. Phục viên, rồi vì miếng cơm 
manh áo, hắn sang Đức lao động, nhưng món nợ chưa đưa được bạn về quê, 
cứ canh cánh trong lòng. Mấy năm gần đây, cứ gom đủ tiền, hắn lại về 
nước cùng gia đình bạn xin phép Tầu để tìm mộ bạn ngay trên đất của ta. 
Đau lắm nhưng hắn vẫn phải cắn răng chịu đựng. Mấy chục năm đã qua, có 
lẽ giặc Tầu đã xúc nắm xương bạn hắn đổ đi đâu đó rồi, nhưng hắn vẫn 
không nản chí. Hắn phàn nàn, cũng vì đất nước, nhưng liệt sỹ cũng có thứ
 bậc đấy, chết chống Tầu chỉ là loại hai loại ba. Nhìn nghĩa trang liệt 
sỹ chống Mỹ chăm sóc, hương khói, ấm áp, hàng năm cứ đến ngày 30 tháng 4
 lại rầm rầm dựng dậy tôn vinh. Cực cho những thằng đánh giặc Tầu, hương
 khói, kỷ niệm cũng phải vụng trộm với nhau, cứ như là đi ăn cắp ấy.
Cả tuổi thơ gắn với quê ngoại Hà Tĩnh, nên lần nào về nước, nửa thời 
gian ở Quảng Bình, nửa còn lại hắn lang thang ra quê ngoại. Nhưng hắn 
bảo, quê ngoại bây giờ có phố, có làng của Tầu. Hôm ngược lên đầu nguồn 
con nước chơi, hắn bị bọn đầu trâu mặt ngựa bảo vệ không cho vào khu vực
 rừng người Lạ đã thuê. Ức lắm nhưng gắng nhịn, phải như mấy chục năm về
 trước, không nhịn được, hắn đã xơi tái mấy thằng này rồi. Mấy năm nay, 
vê nước, hắn chỉ đảo qua quê ngoại rồi đi ngay, nhìn bọn Tầu nghênh 
ngang này, lại nghĩ đến sự tàn bạo của chúng năm 1979, tức khí chịu 
không nổi.
Cái chuyện cho thuê rừng đầu nguồn này của nhiều tỉnh biên giới quả 
thật không mới, nhưng hôm nay, nghe lời kể của Tiến Bọ, không riêng tôi,
 nơi khóe mắt mọi người đều cay cay và bữa ăn, bữa nhậu như chùng xuống.
 Tôi đã quen và thân với Tiến Bọ, từ gần ba chục năm về trước, ngày bắt 
đầu làm chung trong lò giết heo của thành phố Leipzig. Thằng này học võ 
từ nhỏ, to khỏe xốc vác, lầm lì ít nói, cái gì cũng biết và làm được, 
duy nhất tiếng Đức không chịu học. Học cũng không vào, nó bảo thế. Là 
con sâu rượu, nhưng từ ngày bị máy cưa thịt thiến mất mấy ngón tay, nó 
từ rượu. Không hiểu hôm nay bị ma ám hay sao, nó tương liền mấy choác 
Wodka, hết khóc rồi cười, lại nói về đất và rừng, về linh hồn nguyên 
khí… Nhưng nghe có lý, khoái cái lỗ tai, mọi người đồng thanh khen nó 
như vậy.
Vậy đằng sau sự thuê nhượng đất rừng này là gì? Trách nhiệm chính 
chắc chắn không phải là lãnh đạo các tỉnh, như một số người có chức có 
quyền đã nói trên báo chí nhà nước. Nếu như không có dấu hiệu bật đèn 
xanh của người ngồi trên, có nhử kẹo, mấy ông lãnh đạo cấp tỉnh không 
dám tự động cho thuê rừng đầu nguồn. Nơi được cho hiểm yếu, quan trọng 
nhất bảo vệ anh ninh quốc gia. Sự việc động trời, nguy hại an ninh như 
vậy, các bác có trách nhiệm ù ù cạc cạc, chỉ làm động tác kiểm tra, báo 
cáo, rồi im lặng. Hỏi các cháu con nít có tin không?
Ấy thế mà, hai cháu sinh viên rải có mấy tờ truyền đơn chống Tầu, sự 
việc nhỏ như con muỗi, các bác biết ngay, có kết quả tức thì, vô khám.
Chẳng cần ông to bà lớn, hiền triết hay triết gia, người ít học nhất 
cũng thừa biết, một năm bắt đầu từ mùa xuân, đời người bắt đầu từ tuổi 
trẻ. Vậy tuổi trẻ là linh hồn, sinh khí của một dân tộc. Nhưng linh hồn,
 sinh khí ấy đang được ru bằng những tiền tài bổng lộc, danh vọng hão 
huyền với vũ trường chác táng, thâu đêm. Đất nước đang bị gặm nhấm dần. 
Phương Uyên, Nguyên Kha đang đi hun và gom lại những hào khí đó, để đốt 
tiếp lên ngọn lửa của cha ông thuở nào. Nhưng các cháu bị bắt, linh hồn 
dân tộc đã bị nhốt vào tù. Phải chăng đằng sau vụ bắt bớ, tù đày hai 
cháu sinh viên này, để làm vừa lòng kẻ nào đó, hay có thế lực đen tối 
nào đứng đằng sau?
Gỉa dụ như Phương Uyên và Nguyên Kha có sai lầm mắc vào tội chống 
nước, với tuổi đời còn non trẻ như vậy, một quan tòa lương thiện, không 
bao giờ phán bản án nặng nề đến như thế. Mức án đểu này, xin các ông hãy
 giành cho bà hoàng dối trá, sỹ hão Lý Nhã Kỳ và mấy ông phi công rửng 
mỡ coi thường tính mạng mấy trăm hành khách trong chuyến bay Hong Kong 
Hà Nội vừa qua. Hành vi “đùa giỡn“ trên buồng lái này, có khác gì kẻ 
khủng bố.  
Vậy là các cháu đã bị ghép vào cái tội không có thật (không có trong 
bộ luật nào).  Một cái tội chỉ có thể xảy ở Việt Nam. Vâng! Tù tội, nhục
 hình dứt khoát không thể bẻ cong được sự thật, nó chỉ là hành vi của 
một chính quyền yếu đuối và sợ hãi.
Cái lý luận của Tiến Bọ, làm tôi sức nhớ đến câu chuyện thời gian Mỹ 
dội bom Miền Bắc. Chúng tôi sống ở Nghĩa Lâm, Nghĩa Hưng, Nam Định. Từ 
nơi ở đến trường học, chúng tôi phải đi qua cửa hàng hợp tác xã. Cửa 
hàng ọp ẹp, hàng hóa trống trơn, nhưng khẩu hiệu “ Chủ Tịch Hồ Chí Minh 
Muôn Năm“ lúc nào cũng tươi rói treo ngay trên cửa. Tầm trưa, chúng tôi 
tan học, cửa hàng hợp tác xã cũng đóng cửa. Dũng cùng lớp tôi, cũng là 
dân sơ tán, kiếm đâu đó cục gạch non, viết lên tường của cửa hàng “Chủ 
Tich Hồ Chí Dũng Muôn Năm“. Hắn vừa viết xong, chúng tôi đang reo hò, 
ông đội trưởng Nguyễn Văn Đông, thường gọi là Đảng Đông, từ đâu chạy xộc
 đến, nắm cổ hắn quát: Thằng phản động con, ông cho mày rũ tù. Đảng Đông
 xách Dũng ném vào nhà kho hợp tác xã, khóa trái cửa lại. Chúng tôi sợ, 
tản ra mỗi thằng một nơi. Thằng Dũng khóc thét trong kho. Lúc sau cụ phó
 Hoạch bố của Đảng Đông đi qua, hỏi xảy ra việc gì. Nghe chúng tôi kể 
lại, cụ lẩm bẩm, trẻ là mầm non của quốc gia, ai cho chúng nó quyền giam
 giữ trẻ con thế này. Rồi cụ đi tìm Đảng Đông bắt mở cửa, thả thằng 
Dũng. Đảng Đông không chịu, cụ chạy về nhà lấy cái rìu bổ củi chặt tan ổ
 khóa. Đảng Đông định xông vào, cụ dọa chém và chửi, đến thằng Pháp, 
thằng Nhật nó còn không bắt bớ, giam cầm trẻ con, chúng mày một lũ tay 
sai mù quáng. Rồi cụ dẫn thằng Dũng về nhà.
Mấy nay báo của nhà nước hẳn hoi nhé, không phải báo của bọn thù địch
 đâu, đăng tin quê hương của đồng chí anh hùng Ngô Thị Tuyển, (người 
trong lúc quyết tử với không quân Mỹ, đã vác một phát hai hòm đạn nặng 
98 cân, gấp đôi trong lượng của mình) có gần hai ngàn người đánh bắt cá 
thuê cho Trung Quốc ở trên biển Đông. Chà Chà, thế này không trước thì 
sau, mấy ngàn ngư dân này, cũng dẫn giặc về trước trộm sau là cướp ao cá
 nhà mình. Người nông và ngư dân đã bị bần cùng hóa một cách tận cùng, 
một số buộc phải làm đạo tặc, hoặc theo đạo tặc ngoại bang. Phải nói, 
Việt Nam không thiếu nguồn tiền cho an sinh xã hội, nếu như có một chính
 quyền trong sạch. Nhưng những khoản tiền thuế kia, tiền các nước trợ 
giúp cũng như vay dài hạn… đã chảy vào túi riêng mấy ông tư bản đỏ và 
cái vòi bạch tuộc của các doanh nghiệp nhà nước.
Đây không còn là lời cảnh báo nữa, mà sẽ có ngày xuất hiện những đạo 
quân từ trong hầm Bauxite, từ cánh rừng đầu nguồn, từ biển khơi ập vào 
nuốt chửng đất mẹ. Vâng! Từ bán đất bán rừng đến bán linh hồn có một 
khoảng cách rất gần.
Leipzig ngày 27-5-2013
Đỗ Trường
Đỗ Trường
 
