 Ngày
 20/5 vừa qua, trước Quốc hội, ông Phan Trung Lý, Chủ nhiệm Uỷ ban Pháp 
luật, Trưởng Ban biên tập Dự thảo sửa đổi Hiến pháp, đã trình bày bản 
giải trình, tiếp thu ý kiến nhân dân về bản dự thảo này. Trước đó, trong
 bài phát biểu khai mạc kỳ họp Quốc hội, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh 
Hùng, Chủ tịch Ủy ban dự thảo, cho biết Ủy ban đã “nghiêm túc tiếp thu, 
chắt lọc ý kiến để thể hiện ý chí của nhân dân”
Ngày
 20/5 vừa qua, trước Quốc hội, ông Phan Trung Lý, Chủ nhiệm Uỷ ban Pháp 
luật, Trưởng Ban biên tập Dự thảo sửa đổi Hiến pháp, đã trình bày bản 
giải trình, tiếp thu ý kiến nhân dân về bản dự thảo này. Trước đó, trong
 bài phát biểu khai mạc kỳ họp Quốc hội, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh 
Hùng, Chủ tịch Ủy ban dự thảo, cho biết Ủy ban đã “nghiêm túc tiếp thu, 
chắt lọc ý kiến để thể hiện ý chí của nhân dân”
Nhưng qua trình bày của ông Phan Trung Lý, có vẻ như Hiến pháp 1992 
sẽ không có thay đổi gì lớn, kể cả trong trong vấn đề tên nước. Ban đầu,
 đã có đề xuất rằng nên lấy lại tên nước là “ Việt Nam Dân chủ Cộng 
hòa”, nhưng trong buổi giải trình ngày 20/05, Trưởng Ban biên tập dự 
thảo sửa đổi Hiến pháp, không biết căn cứ vào đâu, đã khẳng định rằng 
“đa số ý kiến đề nghị tiếp tục quy định tên nước là “Cộng hòa Xã hội chủ
 nghĩa Việt Nam”. Ông Phan Trung Lý cho rằng thay đổi tên nước trong 
thời điểm hiện nay “sẽ dẫn đến những hệ quả không có lợi, thậm chí có 
thể bị xuyên tạc là ta đang xa rời mục tiêu, xa rời con đường lên chủ 
nghĩa xã hội”.
Cũng theo lời Trưởng Ban biên tập dự thảo Hiến pháp, “nhân dân tán 
thành việc khẳng định vai trò lãnh đạo của Đảng đối với Nhà nước”, tức 
là sẽ không có chuyện bỏ điều 4 Hiến pháp. Cũng như sẽ không có chuyện 
bỏ khái niệm “sở hữu toàn dân” về đất đai, tức là vẫn không công nhận sở
 hữu tư nhân. Kinh tế Việt Nam thì sẽ tiếp tục được định nghĩa là “kinh 
tế thị trường theo định hướng Xã hội chủ nghĩa”.
Như vậy là Uỷ ban Dự thảo Hiến pháp đã không chấp nhận bất cứ ý kiến 
đóng góp nào của giới nhân sĩ trí thức, đặc biệt là của nhóm Kiến nghị 
72, về việc sửa đổi Hiến pháp Việt Nam theo hướng dân chủ hơn. Không 
những thế, báo chí chính thức tiếp tục đả kích nặng nề nhóm nhân sĩ trí 
thức này và nhóm “Các Công dân tự do”. Như trong bài báo đăng ngày 
16/05, tựa đề “Không thể “khoác áo” dân chủ để kích động, gây rối”, tờ 
Hà Nội mới cho rằng những kiến nghị như của nhóm Kiến nghị 72 hay của 
nhóm “ Các Công dân tự do” là “những thủ đoạn kích động hết sức nguy 
hiểm nằm trong âm mưu diễn biến hòa bình của các thế lực thù địch.” . Tờ
 Hà Nội mới còn khẳng định hành động của những người đó “ không xuất 
phát từ tinh thần dân chủ, hướng tới mục tiêu xây dựng một xã hội dân 
chủ, mà chỉ để thỏa mãn những mục tiêu cá nhân, thậm chí chỉ để đánh 
bóng tên tuổi.”
Trả lời phỏng vấn RFI Việt ngữ, giáo sư Tương Lai, thuộc nhóm Kiến 
nghị 72, cho biết ông không cảm thấy bất ngờ về bản giải trình tiếp thu ý
 kiến nhân dân của Ban biên tập Dự thảo sửa đổi Hiến pháp, nhưng ông tin
 rằng những đóng góp như của nhóm Kiến nghị 72 đã không uổng phí, bởi vì
 việc góp ý sửa đổi Hiến pháp vừa qua đã là dịp để người dân Việt Nam 
mạnh mẽ đòi hỏi dân chủ. Sau đây mời quý vị theo dõi bài phỏng vấn với 
Giáo sư Tương Lai qua điện thoại từ Sài Gòn.
RFI: Xin kính chào Giáo sư Tương Lai. Trước hết Giáo sư phản ứng 
như thế nào về giải trình tiếp thu ý kiến sửa đổi Hiến pháp của ông Phan
 Trung Lý?
Giáo sư Tương Lai: Thật ra tôi cũng dự đoán là mọi việc cũng sẽ không
 có gì mới. Tất cả những điểm gì mà chúng tôi chờ đợi, thì đều thấy thất
 vọng. Khi nói chờ đợi, đó là tôi dựa trên Kiến nghị 72 ( mà nay đã được
 mười mấy nghìn người ký ủng hộ). Trong kiến nghị đó, chúng tôi có đưa 
ra 7 đề xuất. Nhưng qua phần trình bày nói trên, những điểm mà chúng tôi
 cho là không thể không sửa, nếu như thật sự có ý định sửa đổi Hiến 
pháp, thì tôi thấy không có điểm nào hài lòng cả.
Tuy tôi đã biết trước điều đó, những vẫn thấy buồn. Bởi vì bao nhiêu 
công của, bao nhiêu thời gian bỏ ra làm rất nhiều chuyện, nhưng cuối 
cùng không có điểm nào tiếp thu nguyện vọng của dân. Cho nên, tôi rất 
thất vọng khi lướt qua báo cáo giải trình tiếp thu các nội dung chỉnh lý
 về dự thảo sửa đổi Hiến pháp trên cơ sở ý kiến của nhân dân. Tôi thấy 
là người ta đã lãng phí tiền bạc, ý chí của nhân dân một cách vô ích.
RFI: Thưa Giáo sư, vừa qua cũng đã có đề xuất đổi tên nước trở 
lại thành “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa”, nhưng trong bản giải trình, ông 
Phan Trung Lý cho rằng nên giữ nguyên tên nước như hiện nay. Ý kiến của 
Giáo sư về vấn đề này như thế nào?
Giáo sư Tương Lai: Ban đầu khi nghe ý kiến của Chủ tịch Quốc hội đưa 
ra hai phương án tên nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam hoặc là 
Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, thì cũng có một vài người cảm thấy hình như 
là người ta cũng có một cái gì đó tiến bộ, quay trở lại với ý kiến của 
Hồ Chí Minh, Hiến pháp 1946 và Tuyên ngôn Độc lập khai sinh ra nước Việt
 Nam Dân chủ Cộng hòa. Nhưng bằng suy nghĩ logích, tôi thấy là người ta 
đưa ra cho vui thế thôi, để tỏ vẻ là có tiếp thu ý kiến nhân dân, chứ 
không thể nào có chuyện quay trở về Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đâu. Bởi 
vì nếu mà nói Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thì làm sao mà có Điều 4 và nền 
tảng chủ nghĩa Mác-Lênin trong phần mở đầu Hiến pháp được? Người nào tin
 rằng chắc là sẽ có nhiều sửa đổi thì sẽ sớm thất vọng.
RFI: Thưa Giáo sư, theo thống kê của Văn phòng Quốc hội,
 tính đến cuối tháng 04/2013, đã có hơn 26 triệu lượt đóng góp ý kiến 
của nhân dân, ông nghĩ gì về con số này?
Giáo sư Tương Lai: Có đưa ra con số gấp đôi, tức là 50 triệu thì cũng
 thế thôi. Bởi vì góp ý Hiến pháp đòi hỏi một trình độ nhất định. Hiểu 
được rõ những ngôn từ, khái niệm về pháp lý không đơn giản, nhất là hiểu
 về Hiến pháp lại càng không đơn giản. Người ta tốn rất nhiều tiền của, 
in ra thành từng quyển, đưa đến từng nhà như ở Thành phố Hồ Chí Minh, 
nhưng lại quy định là trong vòng 2 ngày phải góp ý kiến ngay: đồng ý hay
 không đồng ý. Ngay cả những người có muốn cất công tìm hiểu, đọc cho 
hết, cũng không thể đọc nổi trong ngần thời gian ấy, nói gì đến chuyện 
đồng ý hay không đồng ý. Cho nên, cách làm đó có vẻ công phu và dân chủ,
 nhưng suy cho đến cùng chỉ lãng phí tiền của của dân một cách vô lối.
Không ai tin vào điều đó, nhưng cũng cứ phải làm, vì nếu không làm 
thì sẽ khó mà sống trong chế độ toàn trị này. Chỉ có một số người có 
trình độ là có thể đọc đi, đọc lại và góp ý. Tôi cho rằng con số này rất
 ít. Thôi thì người ta cứ đưa ra những con số đó cho nó vui vẻ, chẳng 
sao cả. Nhưng người ta quên mất một điều là lòng tin của người dân đã 
giảm sút quá mức rồi. Có nói nữa thì cũng chẳng ai quan tâm đâu.
RFI: Như vậy phải chăng là những ý kiến đóng góp của các nhân sĩ 
trí thức không có kết quả gì, hay là dầu sao những kiến nghị đó cũng có 
tác động nhất định lên suy nghĩ, nhận thức của người dân Việt Nam?
Giáo sư Tương Lai: Chúng tôi soạn thảo kiến nghị 7 điểm về sửa Hiến 
pháp không phải chỉ để nói với các vị trong ủy ban sửa đổi Hiến pháp, mà
 là phát biểu với công luận, để nhân dân thấy rằng đấy là những đòi hỏi 
về tư tưởng, đẩy đến một bước chuyển biến tình hình, thì may ra mới có 
một lối thoát ra khỏi bế tắc hiện nay. Những kiến nghị của chúng tôi 
chẳng qua chỉ là nhằm động viên ý chí và sức mạnh của dân mà thôi, chứ 
chúng tôi không hy vọng rằng những người cầm quyền hiện nay hay ban dự 
thảo sửa đổi Hiến pháp sẽ tiếp thu ý kiến của chúng tôi.
Đấy là chưa nói là chúng tôi làm một cách quang minh chính đại, in ra
 hẳn hoi, mang đến tận nơi, nhưng không một cơ quan chính thức nào phản 
hồi nghiêm túc. Đấy là chưa nói một loạt báo “lề phải”, với những cây 
bút hạng hai, hạng ba, nói năng không ra gì cả, những lễ độ tối thiểu 
cũng không có. Thế thì, đòi hỏi gì đến chuyện chỉnh sửa nghiêm túc được?
Thực ra, việc góp ý Hiến pháp vừa qua là một cái cớ, một thời điểm để
 bung ra những ý kiến, mà trước đây chỉ nói một phần 10, một phần 100 là
 cũng đủ bị làm rầy rà, thậm chí kết án tù. Nhân dịp này, người ta không
 chỉ nói chuyện góp ý Hiến pháp, nhưng từ đó còn đề cập đến những vấn đề
 khác hơn, để tạo ra một khí thế dân chủ mới. Và có một lúc hình như nó 
đã tuột khỏi tầm tay ( của chính quyền ) và ngay sau đó, người ta hối hả
 buộc lại, be bờ đắp đập lại, o ép lại để nó trở lại trong quỹ đạo mà 
người ta muốn.
Nhưng điều đó đã muộn. Thái độ của hai em sinh viên Nguyễn Phương 
Uyên và Đinh Nguyên Kha trước tòa án Long An cho thấy là những cái điều 
mà người ta tưởng đã bịt lại thực ra đã bung ra, bung ra quá cỡ, khiến 
người ta cũng bàng hoàng, không hiểu tại sao hai người trẻ tuổi ấy lại 
có thể có một khích phách, một dũng khí như thế. Điều này có một sức lan
 tỏa và động viên rất mạnh mẽ.
Chuyện góp ý Hiến pháp chẳng qua là cơ hội để bung ra những điều mà 
lâu nay dồn nén trong tâm tư và tâm lý xã hội. Rồi Quốc hội cũng sẽ 
thông qua Hiến pháp này thôi. Nhưng nói cho cùng, có Hiến pháp hay không
 Hiến pháp thì vẫn vậy, bởi gì có những điều quy định trong Hiến pháp, 
mấy chục năm nay có ai thực hiện đâu? Quyền tự do lập hội, tự do báo 
chí, tự do biểu tình, được ghi rành rành trong Hiến pháp, nhưng kèm theo
 đó lại có những văn bản hạn chế ngay lập tức những quyền đó. Cho đến 
bây giờ đã có quyền tự do lập hội đâu? Vẫn chưa ban hành nghị định cụ 
thể về lập hội cơ mà! Còn biểu tình không phải là biểu tình chống một 
chính sách hay đường lối của chính phủ, mà là biểu tình chống ngoại xâm,
 một lý do thiêng liêng như vậy, thế mà người ta đáp lại bằng dùi cui, 
bằng đàn áp một cách tồi tệ như thế, khiến Việt Nam mất mặt với thế 
giới!
Cho nên vấn đề giờ đây không phải là Hiến pháp có điều gì tiến bộ, 
điều gì không, mà vấn đề là Hiến pháp đưa ra phải có điều kiện như thế 
nào để người dân được thực hiện. Điều đó lệ thuộc vào nhiều cái khác, 
chứ không lệ thuộc vào những chương mục trong Hiến pháp. Những chương 
mục đó có rồi, nhưng không được thực hiện thì người dân cũng phải chịu 
thôi. Chỉ có điều là dân chịu đến mức nào và đến bao giờ thì người ta 
không cam chịu nữa. Đó là vấn đề đang được đặt ra và các nhà chính trị 
phải tính toán cho kỹ.
RFI: Xin cám ơn Giáo sư Tương Lai.
 
