Song Chi      
Trước khi blogger Trương Duy Nhất bị bắt, ông từng lặp đi lặp lại 
nhiều lần trong các bài viết, các comment trả lời độc giả hoặc chứng tỏ 
qua bài viết, thái độ sống rằng blog của Trương Duy Nhất không thuộc về 
lề trái, Trương Duy Nhất không phải là nhà đấu tranh dân chủ, không cổ 
xúy cho việc lật đổ chế độ. Rằng Trương Duy Nhất mổ xẻ cái sai cái xấu 
của hệ thống, của các nhân vật cao cấp trong bộ máy đảng, nhà nước cũng 
ngang bằng với việc sẵn sàng chửi thẳng những kẻ chống cộng cực đoan và 
dân chủ giả hiệu. Rằng Trương Duy Nhất không thuộc về bất cứ một tổ chức
 đảng phái chính trị nào, không tham gia bất cứ hoạt động nào dù chỉ là 
ký tên, kiến nghị gì đó, rằng những bài viết chỉ là trình bày “một góc 
nhìn khác” nhằm có ý xây dựng làm cho cái hệ thống chính trị này, xã hội
 này tốt đẹp hơn v.v…
Nói theo định nghĩa của nhà văn Phạm Thị Hoài thì Trương Duy Nhất thuộc về tầng lớp “đối lập trung thành”.
Và khi khẳng định như vậy, Trương Duy Nhất có lẽ đã nghĩ rằng mình sẽ
 an toàn, bởi không phạm vào những điều tối kỵ đối với nhà nước cộng sản
 VN. Đó là: một, đứng trong một tổ chức, bất kể tổ chức đó chỉ là một 
nhúm người với những phương thức đấu tranh cực kỳ ôn hòa bằng ngòi bút 
chẳng hạn. Hai, có dính dáng đến cộng đồng người Việt ở hải ngoại, có 
trả lời báo đài nước ngoài, viết bài (có nhận tiền) của báo đài bên 
ngoài. Ba, có tư tưởng muốn thay đổi mô hình thể chế chính trị, đòi xóa 
bỏ điều 4 Hiến pháp hay những cái đại loại như vậy.
Nhiều năm nay quả thật blogger Trương Duy Nhất đã an toàn trong cái 
cõi “Một góc nhìn khác”, một mình một ngựa với lối viết thẳng thừng, sắc
 bén, từng đụng chạm tới rất nhiều người thuộc cả lề trái lẫn lề phái, 
thuộc phe này lẫn phe kia trong bộ máy cao cấp của đảng, nhà nước. Lối 
viết đó khiến một số người không ưa Trương Duy Nhất, thậm chí cho Trương
 Duy Nhất hoặc là công an, hoặc do công an gài vào, hoặc có ai đó chống 
lưng nên mới viết mạnh bạo thế.
Cũng có người suy đoán sự an toàn của Trương Duy Nhất chủ yếu nhờ vào
 mối quan hệ với ông Nguyễn Bá Thanh khi ông Thanh còn làm Bí thư thành 
ủy Đà Nẵng. Khi ông Thanh phải ra Hà Nội, lại rớt không vào được Bộ 
Chính trị, thì sự an toàn của Trương Duy Nhất cũng không còn nữa và đây 
là lúc mà những ai trong số 14, 16 vị trong Bộ chính trị từng/đang cảm 
thấy bị chạm nọc bởi những bài viết của Trương Duy Nhất, sẽ ra tay khóa 
ngòi bút Trương Duy Nhất lại.
Dù điều đó có đúng hay không thì việc nhà báo, blogger Trương Duy 
Nhất bị bắt cũng cho thấy một thực tế, đối với nhà nước cộng sản VN thì 
chẳng cá nhân nào có thể an toàn một khi đã lên tiếng chỉ ra những điều 
không đẹp của chế độ, và không được thuận tai những người đang cầm 
quyền.
Là con người, có cái đầu biết phân tích đúng sai, có trái tim biết 
đau đớn nặng lòng với hiện tình của đất nước, dân tộc, chúng ta sẽ chỉ 
có thể an toàn nếu hoàn toàn giả câm giả điếc, chỉ cắm đầu đi kiếm tiền 
nuôi sống bản thân, gia đình và đừng quan tâm đến bất cứ gì hết. Còn một
 khi đã lên tiếng một cách trung thực, dù có là đối lập trung thành hay 
người bất đồng chính kiến hay nhà hoạt động dân chủ, sớm muộn anh cũng 
sẽ bị bắt.
Và điều thứ hai, đó là đừng ảo tưởng nghĩ rằng có thể dùng thiện chí 
vạch ra những cái sai cái dở của nhà cầm quyền để mong họ sửa đổi. Nhìn 
vào bao nhiêu ví dụ từ trước đến nay mà gần đây nhất là việc góp ý sửa 
đổi Hiến pháp rồi cuối cùng không sửa gì cả, ngay cả tên nước, đế thấy 
hy vọng đó là hão huyền.
Bằng tất cả những hành động trước sau như một suốt hơn 6 thập kỷ cầm 
quyền, nhà nước cộng sản VN đã khẳng định lập trường sẽ bảo thủ đến cùng
 để giữ lấy chế độ, không thay đổi dù cho khát vọng của nhân dân và sức 
ép của quốc tế có như thế nào đi nữa, và sẽ tiếp tục đàn áp, bắt bớ, dập
 tắt mọi tiếng nói trái chiều cho dù ôn hòa nhất.
Nghĩa là nhà nước này thuộc loại không thể đối thoại được. Đừng hy vọng đối thoại, góp ý với họ nữa.
Thay vào đó, tất cả những ai đã, đang và sẽ lên tiếng, hãy chuẩn bị 
cho mình một ngày nào đó, sớm hay muộn, cũng sẽ tiếp bước nhau đi vào 
nhà tù nhỏ hoặc bị vô hiệu hóa, cách này cách khác.
Dù sao, có một điều an ủi cho tất cả những ai “sớm hay muộn gì cũng 
sẽ bị bắt” đó là ngày càng có nhiều người bị bắt thì mọi người càng bớt 
sợ hãi việc bị bắt, ngày càng có nhiều người chia sẻ, ủng hộ người bị 
bắt. Khác với trước đây chỉ chừng dăm mười năm thôi, người bị bắt trong 
những vụ việc có yếu tố chính trị thường vô cùng cô đơn, ngay cả với 
chính người thân trong gia đình, không ai thông cảm mà còn oán trách vì 
đã làm cho họ bị liên lụy…
Song, đã đến lúc 90 triệu con dân người Việt cần suy nghĩ thật nghiêm
 túc trước một thực tế vì sao nhà nước này vẫn có thể tiếp tục bắt bớ, 
đàn áp, bịt miệng nhân dân, tiếp tục chà đạp lên luật pháp, coi thường 
dư luận trong và ngoài nước, không những thế, ngày càng có xu hướng 
nghiêm trọng hơn, với những vụ việc phi lý hơn, những bản án dã man hơn?
Câu trả lời mà chắc mỗi người cũng tự thấy, là vì sức ép từ người dân
 chưa đủ mạnh. Mọi sự phản đối bằng bài viết, bằng những kiến nghị, thư 
ngỏ…không làm cho nhà nước này trầy xước mảy may. Nên những cá nhân 
thuộc về thiểu số dũng cảm lên tiếng đã, đang và vẫn sẽ tiếp tục phải 
trả giá giữa đám đông vẫn im lặng.
Sau blogger Trương Duy Nhất sẽ là ai và những ai?
 
