
Tháng 10 năm ngoái, “Một góc nhìn khác” đã nhận được lời cảnh cáo về 
“thái độ tiêu cực, thiếu ý thức xây dựng, thậm chí kích động dư luận xã 
hội“.
Tuy nhiên, bấy giờ Trương Duy Nhất đã trả lời rằng “nếu chỉ đọc thấy 
trên trang này “thái độ tiêu cực, thiếu ý thức xây dựng, thậm chí kích 
động dư luận xã hội“, thì chính quí vị mới là kẻ tiêu cực, thiếu ý thức 
và kích động, thậm chí là… phản động!”. Nói thẳng như thế, với cơ quan 
an ninh.
Không ít lần, hoặc trực tiếp, hoặc gián tiếp (trên một bản sử ký 
chẳng hạn tôi đã nói anh “mó dái ngựa”) tôi bóng gió nói về việc Trương 
quá thẳng thắn và những lời lẽ sắc bén như dao cạo của anh khiến ngay cả
 những người đọc bình thường cũng gây sốc. Nhưng, với tính cách người xứ
 Quảng (nơi anh lớn lên từ bé), Trương Duy Nhất nói anh không chịu nổi 
“cách nói kiểu Bắc Hà”.
Sau khi anh post bài này, tôi có trao đổi với anh rất dài. Trương Duy
 Nhất có đùa rằng nếu anh “có làm sao” thì hy vọng tôi là người sẽ đi 
thăm anh. Tuy nhiên, Nhất khẳng định Công an không thể bắt anh được. Vì 
anh công khai tên tuổi. Vì anh nói thật. Vì người ta không thể bắt một 
người vì nêu chính kiến cá nhân, dẫu những ý kiến đó là chỉ trích và có 
thể làm người khác tức giận.
Nhưng hôm nay, Trương Duy Nhất đã bị bắt. Dù lý do chưa được tiết lộ.
 Nhưng với điều 258, có lẽ, sẽ ít nhiều liên quan đến những điều anh 
viết. Thôi thì cứ coi như là “Sinh nghề tử nghiệp”. Cứ coi như anh phải 
trả giá cho khí chất xứ Quảng thẳng đến không thể chịu nổi.
Đây là bài mà Trương Duy Nhất đã viết vào tháng 10 năm ngoái, với nhan đề “Viết sau 3 cuộc làm việc với công an”.
Sau khi về quê ngoại truy lục lý lịch, sáng qua thứ sáu 12/10/2012, công an tiếp tục làm việc với tôi.
Thật ra đây là lần thứ ba. Hai lần trước tôi đã im lặng bởi coi đó là
 những động thái góp ý thiện chí, tích cực. Lần này là A 87 (cục an ninh
 thông tin truyền thông Bộ Công an), cơ quan an ninh văn hóa và an ninh 
điều tra. Thượng tá Trần Quốc Bảo khuôn mặt tươi tỉnh, dễ cảm tình. Phía
 công an Đà Nẵng, đại tá Nguyễn Ngọc Dương và thượng tá Nguyễn Nho Chinh
 (trưởng- phó phòng PA83) thì không xa lạ gì. Đây là 3 khuôn mặt tạo cho
 tôi nhiều ấn tượng tốt, cho tới bây giờ.
Nhưng sau khúc chào hỏi dạng tuyên bố lý do, giới thiệu mục đích quen
 thuộc khá nhã nhặn cảm tình là một buổi khảo tra, qui chụp khá nặng nề 
kéo dài đến gần 12 giờ trưa (cho dù tôi đã tuyên bố trước là chỉ làm 
việc đến 11 giờ). 3 cán bộ khá trẻ với những tập bài viết photo dày cộp 
ngồi đối diện tôi là Nguyễn Văn Cương (A87, không biết hàm chức gì vì 
mặc thường phục, không phù hiệu không bảng tên), thiếu tá Nguyễn Ngọc 
Ánh (PA83) và thượng úy Lê Thanh Dương (PA92).
Phía công an gọi cuộc làm việc, truy hỏi này là “trao đổi đối thoại”,
 nhưng tôi không có nhu cầu trao đổi đối thoại với công an. Những gì cần
 viết tôi đã viết, những gì cần nói tôi đã nói, những gì cần trao đổi 
tôi cũng đã trao đổi, trao đổi đến cạn nghĩa dốc lòng qua hai lần làm 
việc trước. Vì thế lần thứ 3 này tôi không còn nhu cầu trao đổi đối 
thoại nữa.
Một “biên bản lấy lời khai” được lập như mọi lần. Tôi ký như muốn 
rạch nát tờ giấy sau khi ghi “Tôi không đồng ý với cách ghi “lời khai” 
bởi tôi không phải là tội phạm và cũng không có hành vi sai phạm nào. 
Tôi không đồng ý với những nhận xét mang tính qui chụp của câu hỏi. 
Trang blog của tôi không có bất cứ điều gì sai phạm”.
Đã 3 lần công an mời tôi lên làm việc. Thậm chí đã nhiều lần tôi chấp
 nhận cả các hình thức “trao đổi đối thoại” ở quán nhậu- cà phê. Vì thế,
 đây cũng sẽ là lần cuối cùng tôi chấp nhận đến làm việc với công an 
theo giấy mời.
Tôi đã định dành một bài chi li trả lời lại những câu hỏi khảo tra 
đầy tính qui chụp qua tất cả 3 cuộc làm việc, nhưng nghĩ lại thấy không 
cần thiết. Điều đó đến giờ là quá thừa.
Nên biết đọc và nhìn những bài viết trên trang của tôi ở nghĩa tích 
tực. Và thật sự rất nhiều bài viết, nhiều phản biện góp bàn của tôi đã 
tạo ra những hiệu ứng và thay chuyển tốt. Hơn 4 năm trước, khi một ông 
Phó trưởng ban tuyên giáo trung ương phán định trang Trương Duy Nhất có “thái độ tiêu cực, thiếu ý thức xây dựng, thậm chí kích động dư luận xã hội“, tôi đã trả lời rằng “nếu chỉ đọc thấy trên trang này “thái độ tiêu cực, thiếu ý thức xây dựng, thậm chí kích động dư luận xã hội“, thì chính quí vị mới là kẻ tiêu cực, thiếu ý thức và kích động, thậm chí là… phản động!”.
Tôi không phải tội phạm. Những bài viết trên trang blog Trương Duy 
Nhất- Một góc nhìn khác cũng không đả phá, không phản động. Những loại 
giấy mời, triệu tập và hình thức khảo tra đó hãy dành cho những thằng 
phản động đang “cõng rắn cắn gà nhà”, những “nhóm lợi ích” đang thâu tóm
 hệ thống ngân hàng và tài sản quốc gia, những “bầy sâu ăn hết phần của 
dân”, những “bộ phận không nhỏ” trong đảng đang đe dọa sự tồn vong của 
đảng và chế độ.
Đấy mới là cách bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ. Bọn đó mới là tội phạm, 
là lũ trọng phạm đang đục khoét đe dọa đến sự tồn vong của đảng và chế 
độ, chứ không phải là trang blog của tôi. Bọn đó mới là lũ phải gửi 
“giấy mời”, phải triệu tập, phải bắt giam, phải… chém đầu bêu trước nhân
 dân!
Đó mới đúng là chức phận của ngành công an. Cái còng và khẩu súng là 
để chĩa vào bọn vinh thân phì gia, những kẻ đang cài nhét con cháu vào 
ghế này chức nọ bất chấp nguyên tắc và đạo lý, đục khoét ăn hại tàn phá 
đất nước, chứ không phải chĩa về những cây bút dám vứt bỏ hi sinh tất 
tật mọi quyền lợi để dốc lòng cạn tâm đêm ngày phản biện góp bàn cho sự 
chuyển thay tích cực của đảng và dân tộc như Trương Duy Nhất. 
(Ảnh: Trương Duy Nhất (áo đen) trong một lần ra Hà Nội)
 
