Người Việt Thầm Lặng      
Công cuộc đấu tranh chng độc tài cộng sản để xây dựng một đất nước 
tự do dân chủ pháp trị đang tiến triển tốt đẹp, nhất là trong nước với 
sự tham gia ngày càng đông của giới trẻ. Tuy nhiên, trong số những người
 hay tổ chức đấu tranh đòi dân chủ hay chống độc tài cộng sản, người ta 
dễ dàng nhận ra hai kiểu đấu tranh khác nhau: đấu tranh kiểu dân chủ tự do và đấu tranh kiểu độc tài cộng sản.
Đấu tranh kiểu dân chủ là đấu tranh với tinh thần dân chủ, nghĩa là 
biết ứng xử phù hợp với thực tế xã hội là "bá nhân bá tánh": với 100 cái
 đầu thì có 100 lối suy nghĩ khác nhau. Tinh thần dân chủ đòi buộc người
 đấu tranh dân chủ phải tôn trọng sự khác biệt trong lề lối suy tư hay 
phương thức đấu tranh của nhau. Nếu thấy phương thức đấu tranh của ai đó
 không hợp lý thì nên đối thoại với họ, thuyết phục họ; nhưng cũng nên 
chăm chú nghe họ trình bày lập trường của họ. Khi thật sự lắng nghe nhau
 trong tinh thần hòa nhã, phục thiện, không có ý tranh giành hơn thua 
thì hai bên dễ khách quan nhận ra lập trường nào đúng và phương thức nào
 hữu hiệu hơn… Nếu hai bên cùng lý tưởng dân chủ vẫn không thống nhất 
được với nhau về đường lối hay lập trường thì đành chấp nhận "đường ai 
nấy đi", và để cho nhau được tự do làm theo cách riêng của mình, không 
chỉ trích đánh phá lẫn nhau. 
Còn đấu tranh theo kiểu cộng sản là tuy chống cộng một cách triệt để,
 nhưng lại áp dụng chính phương pháp hay thủ đoạn của cộng sản, nghĩa là
 đấu tranh với tinh thần độc tài, không chấp nhận những đường lối đấu 
tranh khác với mình. Ai khác với mình thì phải triệt hạ uy tín người đó,
 sẵn sàng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu, đê hèn để tiêu diệt họ, y hệt 
cộng sản chủ trương tiêu diệt những đảng phái cùng chống Pháp với mình 
trước đây… Mục đích của những người đấu tranh kiểu này là lật đổ chế độ 
cộng sản với bất cứ giá nào. Nhưng với tinh thần độc đoán, độc tài và 
những thủ đoạn bẩn thỉu, họ không ngờ được rằng những thủ đoạn bẩn thỉu 
đó có hại cho cộng sản thì ít, mà có hại cho những người đồng lý tưởng, 
cùng chiến tuyến, cùng tổ chức với họ thì nhiều. Vì thế việc đấu tranh 
của họ vô tình tiếp tay cho cộng sản trong việc chia rẽ, làm tan nát các
 lực lượng đấu tranh và đâm sau lưng những chiến sĩ dân chủ đang mạnh mẽ
 cùng họ đấu tranh nhưng khác đường lối với họ.
Vì thế cách đấu tranh của những người chống cộng kiểu cộng sản và 
cách hoạt động của bọn cộng sản nằm vùng giống nhau khá nhiều điểm. Bọn 
cộng sản nằm vùng trong hàng ngũ đấu tranh chống cộng không bao giờ dám 
tự xưng mình là cộng sản, mà chúng đội lốt người đấu tranh chống cộng để
 dễ bề xâm nhập vào hàng ngũ này. Có thể chúng còn tỏ ra chống cộng và 
căm thù cộng sản hơn cả những người chống cộng đích thực. Nhưng nhiệm vụ
 của chúng là phải làm sao để người chống cộng nghi ngờ nhau, chia rẽ 
nhau, không liên kết với nhau được, vì cộng sản biết rằng ngày nào những
 người chống cộng liên kết chặt chẽ với nhau thì ngày đó chúng sẽ đại 
bại.  
Mục đích của bọn cộng sản nằm vùng và hậu quả việc chống cộng của 
những người đấu tranh kiểu cộng sản vô tình trùng hợp nhau. Vì thế bọn 
cộng sản nằm vùng được huấn luyện để khôn khéo và kín đáo lèo lái những 
hoạt động chống cộng của họ thành những hoạt động đánh phá ngược lại 
những người đấu tranh dân chủ. Và cộng sản cười đắc thắng khi biến được 
những người chống cộng kiểu Cộng sản thành những người tiếp tay chúng 
làm suy yếu các lực lượng dân chủ là những nhân tố đang gây nhiều bất 
lợi cho chúng.
Trong mớ "vàng thau lẫn lộn" ấy, khó mà phân biệt được ai đấu tranh 
dân chủ kiểu cộng sản và ai là cộng sản nằm vùng trà trộn trong hàng ngũ
 những người đấu tranh. Rất may là chúng ta có lời nhắn nhủ của cố Tổng 
thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu: "Đừng nghe... Hãy nhìn…" Nghĩa là đừng dựa 
vào những tuyên bố chống cộng nảy lửa của ai đó để quyết đoán người đó 
là quốc gia hay cộng sản, mà hãy nhìn vào những việc làm hay cách hành 
động của họ. Nếu họ hành động một cách tàn bạo, vô lương tâm, vô đạo 
đức; nếu họ đang gây chia rẽ trong cộng đồng; nếu họ đang đâm sau lưng 
những người đấu tranh dân chủ bằng cách chụp mũ, vu oan, nói xấu vô căn 
cứ; nếu họ đang "đâm bị thóc chọc bị gạo" để tạo nghi ngờ giữa những 
người đấu tranh, v.v. thì có nhiều xác xuất người đó là cộng sản nằm 
vùng đội lốt chống cộng, hay ít ra là người chống cộng kiểu cộng sản. Cứ
 dấu ấy chúng ta dễ dàng nhận ra bản chất của những người đang chống 
cộng thuộc hạng nào, "thứ thiệt" hay "cuội", quốc gia hay cộng sản?
Khi nghi ngờ một ai đó là cộng sản, người có tinh thần quốc gia sẽ 
rất thận trọng trong việc kết án người ấy, vì tinh thần của người quốc 
gia là "thà tha lầm hơn giết lầm", trái với tinh thần của người chống 
cộng kiểu cộng sản là "thà giết lầm hơn bỏ sót", thà kết án lầm, chụp mũ
 oan còn hơn bỏ sót những kẻ cần kết án hay chụp mũ.
Đối với những người cộng sản đã phản tỉnh, đã có những hành động rõ 
rệt nghiêng về phía đấu tranh dân chủ, người có tinh thần quốc gia sẵn 
sàng đón nhận những "con chim lạc đàn" ấy trở về trong tinh thần "chiêu 
hồi" của chế độ VNCH. Không những thế, họ còn tìm cách vận động để càng 
có nhiều người cộng sản trở về với hàng ngũ quốc gia dân chủ thì càng 
tốt. Nếu cần, họ sẽ kín đáo và tế nhị tìm hiểu xem những người phản tỉnh
 ấy có thật lòng về với quốc gia dân tộc hay không. Còn những người 
chống cộng kiểu cộng sản thì quyết tâm giữ thái độ "thà giết lầm hơn bỏ 
sót", thà kết án lầm hơn tha lầm! 
Tinh thần "thà giết lầm hơn bỏ sót" đã tạo nên nhiều hậu quả tai hại 
cho cuộc đấu tranh dân chủ. Chẳng hạn có những người làm được rất nhiều 
việc tốt, đấu tranh dân chủ rất năng nổ, hữu hiệu, nhưng chỉ cần người 
ấy nói hay làm sai một điều gì, hoặc bị một số người nào đó kết án là 
sai, thì lập tức nhiều người trên mạng hùa nhau theo kiểu "bề hội đồng",
 mạt sát người đó một cách "cạn tàu ráo  máng", chửi rủa người đó một 
cách dai dẳng, chụp lên  đầu người đó đủ mọi thứ mũ xấu xa. Nhiều người 
khác, không biết cố tình hay hữu ý, tiếp tay phổ biến rộng rãi những lời
 mạt sát đó. Thế là nạn  nhân, dù có cả một quá khứ tốt đẹp, liền bị 
liệt vào hàng thân cộng, việt gian hoặc tay sai của cộng sản, nên bị 
"cháy", bị loại khỏi vòng chiến, sinh chán nản tự bỏ cuộc, vì sau đó họ 
lên tiếng bất cứ điều gì cũng bị đám đông kia bắt bẻ, xuyên tạc hay đánh
 phá thậm tệ.
Trước tình trạng các lực lượng đấu tranh bị chia rẽ, suy yếu, hậu quả
 của bọn cộng sản nằm vùng và của những người chống cộng kiểu cộng sản, 
đã có biết bao nỗ lực liên kết, những giải pháp tạo đoàn kết nhưng đều 
thất bại. Thiết tưởng chúng ta không cần phải đưa ra một giải pháp tích 
cực tạo đoàn kết nào khác, chỉ cần một giải pháp tiêu cực là: những 
người cùng chung mục đích lật đổ chế độ cộng sản để xây dựng một thể chế
 dân chủ đừng chỉ trích đánh phá lẫn nhau nữa, đồng thời ngăn chặn những
 chỉ trích đánh phá ấy. Việc tiêu cực đó mà làm không được thì việc đoàn
 kết là điều vô vọng, và con đường đấu tranh dân chủ hóa đất nước, bảo 
vệ sự vẹn toàn lãnh thổ còn rất xa vời.
Người Việt Thầm Lặng
 
