Thương Nữ có người dịch là kỹ nữ, có người dịch là ca nữ, có người 
gọi là con hát. Có người bảo Thương Nữ là con gái nhà thương gia...
Nguyên văn câu thơ:
Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa.
Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa.
Tôi  như là Khương Hữu Dụng dịch rằng.
Con hát biết chi hờn mất nước
Cách sông còn hát Hậu Đình Hoa.
Cách sông còn hát Hậu Đình Hoa.
Kể về một giai thoại của thời Đường, giặc đã đến bên kia sông, bên 
này sông vua quan nhà Đường vẫn còn say sưa yến tiệc nghe ca hát.
Tôi vẫn thích ai đó dịch Thương Nữ là một người con gái đẹp, dễ 
thương. Từ kỹ nữ, con hát nghe khinh miệt quá. Một người con gái dễ 
thương, chỉ biết ca hát, không biết đến chuyện quốc gia đại sự, sơn hà 
nguy biến nghe dễ vào hơn. Phận đàn bà, con gái thường vẫn thế. Câu thơ 
hàm ý chê trách người con gái đang hát, nhưng nếu hiểu rõ chế độ phong 
kiến thì hiểu câu thơ là trách kẻ nghe hát chứ không phải người hát. Bởi
 kẻ nghe hát đây là cả một triều đình, vua chúa và lũ bầy tôi không màng
 đến vận nước suy vong cận kề. Những kẻ ngồi trên ngôi cao chỉ lo hưởng 
thụ, những kẻ có quyền bính trong tay , có trách nhiệm phải giữ gìn xã 
tắc... câu thơ mượn người con gái để trách, nhưng thực ra là trách bọn 
vua quan triều đình.
Thương nữ bất tri vong quốc hận trở thành một điển tích tiêu biểu của sự mất nước, vong quốc.
Một điển tích khác mà  nhiều người làm nghề sử chắc phải biết đó là điển tích Thôi Trữ giết vua.
Thôi Trữ giết vua Tề. Sử gia chép rằng Thôi Trữ giết vua. Thôi Trữ 
chém chết sử gia, cho người em sử gia chép sử, người em chép y nguyên 
vậy, bị chém chết, người em sau cũng vẫn chép vậy cũng bị chém chết. Đến
 người em thứ tư vẫn chép vậy, Thôi Trữ đành chấp nhận sự thật không 
giết sử gia nữa.
Hai điển tích này thì liên quan gì đến nhau?
Ở Việt Nam  thì có liên quan chút ít, bởi Việt Nam của chúng ta ngày 
nay có rất nhiều đàn bà, con gái phải vào chốn lao tù, chỉ vì họ nặng 
lòng với non sông. Họ không phải là kẻ bất tri với nỗi nhục vong quốc. 
Và  họ lần lượt  người này vào lao tù, người khác lại tiếp tục. Từ Phạm 
Thanh Nghiên đến Tạ Phong Tần đến Nguyễn Phương Uyên. Rồi còn bao nhiêu 
người con gái khác cũng tại chữ "quốc" mà chịu cảnh lao tù như Lê Thị 
Công Nhân, Nguyễn Đặng Minh Mẫn, Hồ Thị  Bich Khương.
Đất nước nào trên thế giới này có số phụ nữ vào tù nhiều nhất vì tội 
danh chống chế độ? Có ai đặt ra câu hỏi đó chưa nhỉ? Người ta thường nói
 "ôi trời, ở đâu cũng có ăn cắp, ở đâu cũng có giết người, Mỹ cũng thế, 
tư bản cũng thế". Vậy bạn nào nói cho tôi là "ối trời đâu cũng thế ở Xu 
dan, Sy Ry, Ả Rập, Mỹ cũng đầy bọn phụ nữ chống phá chế độ bị bắt bỏ 
tù".
Khi viết bài này, tôi đã hỏi tổ chức ân xá quốc tế, tổ chức nhân 
quyền quốc tế, một vài tổ chức quốc tế khác theo dõi về vấn đề này. Để 
biết trong năm qua nước nào trên thế giới này có số phụ nữ bị vào tù 
nhiều nhất vì chống chế độ hiện tại ở nước nọ. Câu trả lời thật buồn, 
không phải ở Xu Dan, Sy Ry, Mỹ...
Không nói chế độ sai, chưa nói những người phụ nữ chống chế độ là 
đúng. Nhưng một đất nước mà có quá nhiều phụ nữ phải vào tù vì chống cái
 chế độ đang cầm quyền đất nước ấy. Thiết nghĩ những người có lương tri 
phải nên suy ngẫm. Vì phụ nữ xưa nay hiền lắm. Nhất là phụ nữ Việt Nam 
dịu dàng, nhẫn nhịn có truyền thống. Lịch sử chỉ cho thấy khi nào có 
ngoại xâm những người phụ nữ Việt Nam mới trở nên kiên cường, dũng cảm 
chấp nhận hy sinh, tù đầy để bảo vệ non sông đất nước.
Nếu chế độ  ngày nay đúng, những người phụ nữ bị bỏ tù kia là bởi họ 
sai. Có lẽ đây là lần duy nhất trong lịch sử là "truyền thống" của người
 phụ nữ Việt Nam đã không có đáp án trùng lặp. Lịch sử và truyền thống  
lẽ nào cũng có lúc sai?
Chúng ta thấy sự kiên định trong quan điểm Thôi Trữ giết vua, hẳn 
chúng ta cũng thấy cái kiên định của Phạm Thanh Nghiên, Tạ Phong Tần, 
Nguyễn Phương Uyên ở quan điểm của họ.
 Bất luận đúng sai thế nào thì những người con gái Việt Nam mềm yếu 
kia cũng đã vào tù vì chữ "quốc". Không phải như thương nữ nhà Đường   
chỉ biết ca hát, chẳng màng "vong quốc". Bất luận đúng sai thế nào thì 
họ cũng nối tiếp nhau kiên định với quan điểm của mình như những nhà 
chép sử thời Tề cách đây khoảng 2600 năm.
Trong những cuộc biểu tính phản đối Trung Quốc xâm lược biển đảo Việt
 Nam chúng ta thấy rất nhiều phụ nữ là bà già, là trung niên, là thanh 
nữ, là thiếu nữ...



Những người phụ nữ đang ở trong lao tù kia, những người phụ nữ đang 
bị sách nhiễu hàng ngày và những người phụ nữ trong những tấm ảnh  
này,chẳng phải họ đang biết đến hờn mất nước sao.?
Nghĩ đến những người phụ nữ chân yếu tay mềm đang ở chốn lao tù. Rồi 
bỗng nghĩ đến bà Phó Doan phát biểu "đất nước ta dân chủ gấp ngàn lần tư
 sản".
Thấy bản dịch của những người dịch trên là đúng với câu thơ. Chỉ có 
mình đa sự bày đặt thương nữ , nữ thương này nọ.  Kỹ nữ hay con hát cũng
 thế mà thôi,chỉ có cái loại ấy mới ca được trong lúc nước mất nhà tan.
 
