Blog Huỳnh Ngọc Chênh: Tôi nhận
được bài viết nầy của một người đồng hương gởi tới với lời nhắn: đăng
cho vui để thư giãn vào ngày chủ nhật. Tôi đọc hết, thấy vui như chuyện
tiếu lâm. Nhưng tôi lại băn khoăn, không biết nhân vật Xuân Tóc Đỏ trong
bài nầy là ai vì tôi chỉ là người viết báo làng nhàng không được hân
hạnh quen biết với giới khoa bảng bằng cấp cao cũng như giới văn nghệ sĩ
đáng kính. Tôi điện hỏi lại tác giả thì nghe trả lời : Là ai cần biết
làm chi, xã hội ni thì những người như rứa có khắp mọi nơi, ngước mắt
nhìn lên là thấy đầy ra đó.
Tôi lại thắc mắc, sao lại nhìn lên nhỉ? Thôi kệ, cứ đăng cho vui.
Thằng Xuân Tóc Đỏ nầy, tôi quen biết nó từ thời nó ở Quảng Bình vào làm giáo viên vật lý tại trường Phan Chu Trinh Đà Nẵng, khoảng năm 80 gì đó. (Xin lỗi là tôi vẫn hay mày tao chi tớ với nó nên quen gọi nó là thằng nên có gì khiếm nhã mong các bạn bỏ qua).
Nó tốt mã, bành bao, ăn nói dẻo miệng luôn làm vừa lòng tất cả mọi người do vậy tôi không hề có gì phải giận ghét nó như bao người khác đối với nó.
Thời đó các xếp lớn tỉnh QNĐN mới từ trên núi xuống, được cấp cho nhà to cửa rộng là chiến lợi phẩm lấy được của "bọn tư sản, ngụy quyền". Nhà nào cũng điện nước, ti vi, tủ lạnh, dàn nhạc, máy lạnh, quạt máy, bồn cầu, vòi sen...tràn hê. Các xếp sử dụng không bao lâu thì hỏng hóc, gọi ai sửa đây? Thợ điện, thợ bồn cầu, thợ điện tử thì đầy ra đó nhưng chúng là người của chế độ cũ làm sao dám cho vào nhà riêng đến từng ngóc ngách bí hiểm của các xếp để sửa. Làm sao biết chúng không phải là CIA cài lại? Thế là phải đi tìm cho ra các loại thợ ấy nhưng phải lý lịch tốt. Có ngay, nó xuất hiện đáp ứng. Nhà xếp nào nghẹt bồn cầu, dạ có em! Nhà xếp nào cháy cầu chì , dạ có em! Nhà xếp nào hư tivi, dạ có em!...Chẳng bao lâu, thần trở thành người quan trọng, đi ra đi vào bất cứ nhà xếp lớn nào, vào bất cứ lúc nào như người nhà. Lại thêm nó có mặt mày sáng sủa, trơn tru như Mã Giám Sinh nên rất được các phu nhân, tiểu thư cưng chiều.
Nhờ vậy, đang là giáo viên vật lý loàng xoàng, dạy dỗ tầm tầm như đa số các giáo viên được chi viện từ khu Bốn vào thời đó, bỗng dưng nổ đùng lên thành tiến sĩ nghiên cứu công trình gì đó về điện đóm gì đó trên cơ thể người được các bệnh viện ở Đà Nẵng (của cái thời mà bệnh gì cũng dùng thuốc "xuyên tâm liên"), ứng dụng để chữa bệnh!
Sau khi bỗng dưng có bằng tiến sĩ, biết đất Đà Nẵng quá hẹp đối với cái tầm cao của mình, nó khăn gói vào Sài Gòn lập nghiệp.
Ở đất Sài Gòn, ban đầu nó cặp kè với một Việt Kiều Đức đang đầu tư một số công trình viễn thông ở VN để kiếm tiền. Rồi sau đó nó cặp kè với các đại gia Phạm Huy Phước- Tamexco, Nguyễn Đăng Quang- sơn mài Lam Sơn, Minh Phụng...Các đại gia đó về sau lần lượt hoặc bị lên đoạn đầu đài hoặc phải chạy trốn, riêng nó thì từ đó bỗng dưng phất lên thành đại gia. Nghe đồn, đại gia Minh Phụng bị bất ngờ mang án tử hình chỉ do làm ăn kinh tế bị phá sản cũng có phần nào do nó gây ra. Ấy là thời đó, quan hệ của nó lên tầm với các xếp trung ương rồi nên nó môi giới chạy mánh cho Minh Phụng được tiếp cận với các xếp lớn ở trển. Nó đã sắp xếp cho Minh Phụng vài chuyến đi tháp tùng với một vài xếp ra thăm nước ngoài. Khi Phụng bị bắt ra tòa, vì những quan hệ nhằng nhịt cấp cao nầy sợ gây ra hiểu lầm nên ...bùm một phát cho im chuyện, dù tội của Phụng cũng chỉ là làm ăn nợ nần chứ chẳng lừa đảo cướp giật gì ai (tài sản của Minh Phụng nếu để cho Minh Phụng bán theo giá thị trường thì dư sức trả hết nợ ngân hàng)
Rồi sau đó, bỗng dưng đùng một cái, nó được phong hàm giáo sư, đùng một cái được làm viện trưởng viện khoa học gì đó của nhà nước y như có phép thần.
Mà có phép thần thiệt. Bây giờ cũng đùng một cái, nó thành thần thi sĩ! Chỉ qua một đêm thao thức ở Hoa Lư mộng cùng đế vương Đinh bộ Lĩnh, nó được thần nhập tâm (nên gọi gọn là tâm thần) chỉ trong vài tiếng đồng hồ (từ 1giờ khuya đến 5 giờ sáng), thần phóng bút làm ra đến trên 120 bài thơ đường luật! Bình quân mỗi giờ thần viết ra giấy đến 30 bài thơ, tức là cứ 2 phút, thần xuất ra được một bài thơ. Chỉ riêng chuyện nầy thôi cũng cần phải đưa nó vào "ghi nét" về kỷ lục viết tay nhanh, chứ đừng nói là kỷ lục làm thơ nhanh. Đúng là như nó nói, thần nhập tâm vào nó thiệt chứ không phải đùa.
Thơ của nó đúng là thơ thần nhập tâm thiệt. Vào tham vấn Gu Gồ tiên sinh (chứ không phải Gúc Gồ chấm tiên lãng như thằng quan chức ngu đần nào đó ờ Hải Phòng đã làm trò cười cho thiên hạ) thì giáo sư, tiến sĩ, viện trưởng khoa học Xuân Tóc Đỏ hiện ra với 1,5 triệu kết quả trong vòng chưa đến nửa giây. Mà chẳng thấy thông tin gì liên quan đến các công trình khoa học của giáo sư viện trưởng cả, chỉ thấy toàn là những thông tin về thơ thần. Mà những thông tin ấy toàn là những bài viết ngợi ca lên tận mây xanh những bài thơ thần nhập tâm của nó đăng trên các báo uy tín của đảng như Báo điện tử Đảng CSVN, SGGP, HNM, Công An Hữu Ước, Văn Nghệ Hữu Thỉnh...chứ không phải các tờ báo mạng lèn quèn đâu. Kinh thật, có tiền, có quan hệ mua gì cũng xong, kể cả mua thần tiên nữa!
Thơ của nó còn được nhà xuất bản Giáo Dục in thành sách tuyệt đẹp, tái bản đi lại nhiều lần. Như vậy thơ thần của nó chắc chắn được đưa vào dạng tham khảo cho sinh viên học sinh rồi, có khi được đưa vào cả chương trình giảng dạy chứ không phải chơi.
Bạn mình là nhà khoa học nay nhờ phép tiên, phép thần...nhập tâm làm được cả thơ thần được báo đảng ca ngợi, được nhà xuất bản giáo dục phát hành nên tôi không khỏi không mừng, vội tìm đọc thử vài bài thì thấy rằng thần tiên mà làm thơ như thế thì 85 triệu dân VN ai cũng có thể là thần thi sĩ hết và tôi không ngạc nhiên khi VN được tôn vinh là siêu cường quốc về thơ.
Tôi là bạn nó thuở xưa, bây giờ nó lên tầm cao nên cũng hết chơi với nhau từ lâu rồi, có khi nó cũng không còn nhớ tôi là ai. Chuyện bình thường thôi, tôi không có chút gì phiền lòng về chuyện nầy. Tuy nhiên tôi vẫn từ xa theo dõi những bước đi lên của nó để mừng cho nó. Bây giờ thì nó bạn với toàn những nhân vật nổi tiếng. Trước đây cần đi lên, nó quen biết toàn cấp ủy của QNĐN. Khi vào SG, cần tiền, bạn nó toàn các đại gia như Tamexco, Minh Phụng, Lam Sơn...Và bây giờ cần tiếng tăm, bạn mới của nó toàn là những người đáng kính, nắm những cơ quan truyền thông quan trọng của đảng như đại nhà thơ Hữu Thỉnh, Trung Tướng nhà báo nhà văn nhà thơ nhà viết kịch nhạc sĩ họa sĩ vâng vâng và vâng vâng Hữu Ước, thi sĩ hoa hậu Dương Kỳ Anh, thi sĩ Trần Gia Thái....Nhìn vào danh sách bạn bè của nó, biết nó không phải là người bình thường rồi.
Tôi viết ra những dòng nầy về người bạn cũ không phải để kích bác nó mà để phê phán cái xã hội nầy. Xã hội như thế nầy thì phải có những Xuân Tóc Đỏ như thế tương thích. Nhưng tôi cũng không phê phán cái xã hội nầy vì đã tạo ra những Xuân Tóc Đỏ thành đạt như bạn cũ của tôi. Cái tôi phê phán là tại sao một người trí tiên, tâm thần, lý lịch đỏ chót như nó mà chỉ mới lên làm đến chức viện trưởng viện công nghệ lèn quèn? Ít ra nó cũng phải lên đến thủ tướng hoặc cao hơn nữa, hoặc có thấp đôi chút thì cũng bằng cỡ với ông Nguyễn Thiện Nhân kia. Cái tôi Đà Nhân