KHÁNH TRÂM
Cách đây hơn 20 năm, trên báo Tuổi Trẻ
chủ nhật số ra ngày 11/12/1988 tôi được đọc bài “Việt Nam: Xứ sở của
nghịch lý” của nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh. Hôm nay đọc lại bài này thấy có
rất nhiều thông tin về sự “nghịch lý” kia vẫn ung dung tồn tại một cách
viên mãn.
Đó là nghịch lý về nghiên cứu khoa học : Ngày trước thì “ sắn giàu đạm hơn thịt bò/ hột mít thì ăn ngon và bổ hơn trứng vịt lộn”,
còn ngày nay thì cả nước có 9000 tiến sỹ nhưng Việt nam chưa có một tạp
chí nào được quốc tế công nhận cả và chỉ xếp hạng 69 về nghiên cứu khoa
học (thấp nhất trong vùng Đông Nam Á nhưng số lượng TS lại nhiều
nhất)….
Đó là nghịch lý về quản lý : “Ngày ấy người
ta in ra tờ giấy bạc ba chục đồng để nâng cao năng suất lao động của
nhân viên ngân hàng vì họ phải dành nhiều thì giờ để đếm, nhân chia. Sản
xuất hàng hóa phần lớn còn ở trình độ thủ công, nhưng công việc hành
chính của ta lại tiến lên tự động hóa hoàn toàn”. Ngày nay thì
những tập đoàn làm ăn kém hiệu quả như Vinashine, Vinaline,
Vinaconex…được cưng chiều, được giao nguồn vốn khổng lồ để rồi làm thất
thoát hàng chục ngàn tỷ nhưng ngài thủ tướng ( người quản lý các tập
đoàn) chỉ nhận trách nhiệm chính trị và các “con cưng” trên lại được
“tái cấu trúc” để tồn tại…
Đó là nghịch lý về dân chủ: “Quốc hội
là cơ quan đại diện cao nhất của người dân, nhưng trong thực tế được
xem là nơi để …tán thành một cách có tổ chức và kỷ luật khi thông qua
hay hợp thức hóa mọi chuyện cần hợp thức”. Nghịch lý này cho đến
bây giờ về cơ bản vẫn vậy (ở quốc hội), còn trong cuộc sống thì có hàng
trăm nghìn thứ “phi dân chủ”: Cá lớn nuốt cá bé, cậy chức cậy quyền,
đứng trên luật pháp nhưng người dân không còn chỗ bấu víu bởi lẽ nhà
nước ta không theo thể chế tam quyền phân lập và công an là lực lượng
bảo vệ xã hội, bảo vệ người dân thế nhưng bây giờ rất nhiều người “sợ”
công an. Lực lượng này không ít người thoái hóa, bảo kê cho xã hội đen,
thậm chí đánh người vượt quá quyền hạn dẫn đến tử vong ( trường hợp ông
Trịnh Xuân Tùng là một điển hình).
Đó là nghịch lý về thông tin: Đây là “một nghịch lý rất đáng buồn là muốn biết chuyện trong nước phải nghe đài báo nước ngoài, và
báo chí ở TP HCM thì được tự do bênh vực và ủng hộ nhân dân Nam Phi bị
áp bức và công nhân Mỹ bị bóc lột, nhưng không được quyền bênh vực cho
người dân bị o ép ở Thuận Hải hay ở các tỉnh khác”! Đúng. Ngày nay
bộ máy tuyên truyền như gã khổng lồ. Cả nước có gần 700 tờ báo nhưng
khi sự kiện bà Đặng Thị Kim Liêng tự thiêu thì không thấy đưa tin và
những trường hợp dân oan mất đất trên khắp ba miền từ Bắc chí Nam thì
báo chí quốc doanh chỉ đưa tin có lợi cho chính quyền. Chưa kể rất nhiều
trường hợp báo chí không được đến tác nghiệp ( trường hợp hai nhà báo
của Đài tiếng nói Việt Nam bị hành hung ở Văn Giang đến mức phải vô bệnh
viện là một ví dụ).
Ngày ấy, nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh đã phải thốt lên “đến nay vẫn còn có nhiều người không cho những chuyện kể trên là những nghịch lý”.
Thế mà hơn 20 năm sau, câu chuyện “nghịch lý” này chưa có điểm dừng.
Xin tiếp tục góp thêm vào bản danh sách những nghịch lý đau lòng của những người con dân nước Việt ở những năm đầu TK 21:
- Nghịch lý 1: Yêu nước bị đàn áp.
Liên tiếp trong hai mùa hè (2011 và
2012), nhiều người đi biểu tình phản đối nhà cầm quyền Bắc Kinh gây hấn
và xâm lược trên biển Đông đã bị chính quyền đàn áp. Trong số các biểu
tình viên (BTV) có nhiều nhân sỹ trí thức, các văn nghệ sỹ, cựu chiến
binh, học sinh sinh viên, các tầng lớp nhân dân… trong số đó có nhiều
người ở xa Hà Nội và TP HCM. Những công dân đầy lương tri và trách nhiệm
trước vận mệnh tổ quốc này đã không những không được biểu dương mà còn
bị các phương tiện truyền thông của chính quyền bôi nhọ, bị gọi là “phản
động”, bị “kẻ xấu xúi giục”, bị “gây mất trật tự công cộng”, bị “làm
xấu hình ảnh thủ đô hòa bình”, bị….Trong số đó BTV Bùi Thị Minh Hằng bị
bắt và đưa đi giam giữ 5 tháng trong trại Thanh Hà không qua xét xử còn
các BTV khác thì bị đưa đi giam giữ ở trại Lộc Hà (cả 2 nơi này dành cho
các đối tượng phục hồi nhân phẩm). Nghe thật hài hước. Tôi cứ nghĩ mãi
để tìm ra lời giải: Hiện nay mâu thuẫn cơ bản và nguy hiểm nhất là quyền
lợi dân tộc và quyền lợi của Đảng mâu thuẫn nhau. Nếu không thì tại sao
trước họa xâm lăng chính quyền lại thẳng tay đàn áp người yêu nước? Nếu
việc này còn tiếp diễn thì chắc chắn trong tương lai cái trại Lộc Hà sẽ
trở thành điểm tham quan du lịch nơi ghi dấu danh sách những biểu tình
viên chống Tầu – một tài nguyên du lịch nhân văn của thủ đô.
- Nghịch lý 2: Đi sơ tán giữa thời bình.
Để thể hiện lòng yêu nước trước họa xâm
lăng và thực hiện quyền biểu tình của công dân được hiến pháp ghi nhận,
nhiều người đã phải đi “sơ tán” (không ngủ ở nhà) để tránh việc bị chính
quyền cho người chặn cửa, theo dõi, cầm chân…trước mỗi chủ nhật “xuống
đường”. Đội quân “sơ tán” này đủ thành phần từ người già (cụ Lê Hiền
Đức), người trẻ và trẻ em (mẹ con Trần Thị Nga), trung niên (Blogger
Phương Bích)…
- Nghịch lý 3: Đem thanh niên, học sinh ra làm hàng rào ngăn chặn biểu tình còn cảnh sát và an ninh đứng phía sau. Hình ảnh này đã lưu lại câu thơ trong nhân dân “ Em đứng trước dãy hàng rào sắt/ Sau lưng em sào huyệt giặc Tầu”.
- Nghịch lý 4: Thời đại thông tin mà các bloggers bị sách nhiễu.
Trước thực trạng nhiều sự kiện quan trọng
bị bưng bít, các bloggers ( những người viết báo mạng) đã cam đảm đưa
những thông tin trung thực đến với nhân dân. Để hạn chế người dân truy
cập, chính quyền đã ra thông tư yêu cầu các nhà mạng đặt tường lửa bên
cạnh độ ngũ hacker chuyên nghiệp. Với biện pháp này nhiều nhà cung cấp
dịch vụ mạng đã bị mất khách hàng (con số này được báo cáo là hàng triệu
người bỏ thuê bao). Những bloggers tên tuổi còn được chính quyền và xã
hội đen “chăm sóc” bằng nhiều hình thức. Trường hợp TS Nguyễn Xuân Diện
bị hành hung ở Viện Hán Nôm và mới đây anh bị sở Thông Tin Truyền Thông (
4T) gửi giấy bắt nộp phạt vì “ lợi dụng trang thông tin điện tử cá nhân
để cung cấp thông tin gây phương hại đến trật tự an toàn xã hội”. Quyết
định của sở 4T vô căn cứ, đã quy chụp, vu khống nên TS Diện đã ngay lập
tức phản hồi “tôi sẽ xem xét để khiếu nại hoặc khởi kiện đối với quyết
định này”. Ngoài TS Diện, nhiều bloggers đã bị đánh phá trang mạng nên
phải liên tục “xây nhà”, “dọn nhà” như Anh Ba Sàm, Quê Choa, Nguyễn
Trọng Tạo…
- Nghịch lý 5: Sống trong thời bình mà người dân cảm thấy bất an hơn trong thời chiến.
Nếu nhà nước làm cuộc điều tra XHH tôi
tin là số người đồng tình với nhận xét trên đây từ 80% đến 90%. Chưa có
khi nào mà danh sách tin “cướp, giết, hiếp” cứ ngày một dài trên báo và
các phương tiện truyền thông. Đây là dấu hỏi lớn cho việc xây dựng, quản
lý và điều hành xã hội.
- Nghịch lý 6: Không thể kể tên hết các nghịch lý.
Nếu kể thêm ra như : Người ngay sợ kẻ
gian, người dốt dậy người giỏi, học giả bằng thật, kẻ bất lương bắt nạt
người lương thiện, “ông chủ” thì nghèo mà “đầy tớ” thì giàu, kẻ tham
nhũng được giao trọng trách chống tham nhũng….thì danh sách này sẽ còn
dài lắm. Với những gì nêu ra trên đây, tôi lại lẩm cẩm tự lẩm bẩm một
mình “Việt Nam có nên tự hào nói rằng DÂN CHỦ GẤP VẠN LẦN các nước tư
bản và nhận mình là NƯỚC HẠNH PHÚC THỨ HAI trên thế giới hay không???”
Bài tôi chép lại và đăng vào tháng 8. 2011
VIỆT NAM XỨ SỞ CỦA NGHỊCH LÝ
Khi
ngồi gõ lại bài báo nầy, tôi đã cười bò lăn vì ngỡ là đang đọc chuyện
tiếu lâm. Nhưng rồi ngay sau đó, thấy đau xót. Không ngờ đất nước lại
trải qua một giai đoạn tăm tối và tồi tệ đến mức như vậy mà nhân dân ta
vẫn cứ lầm lủi chịu đựng.
Bài báo nầy tôi viết từ năm 1988, được báo Tuổi Trẻ đăng lên mục diễn đàn. Từ đó đến nay tôi không hề đọc lại, nhiều chuyện trong đó tôi đã quên đi. Bây giờ đọc lại thật bất ngờ, không thể nào tin nỗi. Như chuyện lưu hành tiền mệnh giá 30 đồng. Không biết vị lãnh đạo nào của Ngân hàng Nhà nước có sáng kiến động trời ấy, nếu bây giờ còn sống hãy dũng cảm đứng ra nhận trách nhiệm để lịch sử lưu "danh".
Có những chuyện đã qua rồi như là chuyện tiếu lâm thời Trạng Quỳnh. Nhưng cũng có những chuyện đến bây giờ vẫn còn y như vậy. Ôi nghịch lý !!!!
Ban biên tập Tuổi Trẻ thời đó đã rất dũng cảm khi cho đăng bài nầy. Hẳn sau đó các anh chị trong ban biên tập phải gặp rất nhiều khó khăn với cấp trên.
Bài báo nầy tôi viết từ năm 1988, được báo Tuổi Trẻ đăng lên mục diễn đàn. Từ đó đến nay tôi không hề đọc lại, nhiều chuyện trong đó tôi đã quên đi. Bây giờ đọc lại thật bất ngờ, không thể nào tin nỗi. Như chuyện lưu hành tiền mệnh giá 30 đồng. Không biết vị lãnh đạo nào của Ngân hàng Nhà nước có sáng kiến động trời ấy, nếu bây giờ còn sống hãy dũng cảm đứng ra nhận trách nhiệm để lịch sử lưu "danh".
Có những chuyện đã qua rồi như là chuyện tiếu lâm thời Trạng Quỳnh. Nhưng cũng có những chuyện đến bây giờ vẫn còn y như vậy. Ôi nghịch lý !!!!
Ban biên tập Tuổi Trẻ thời đó đã rất dũng cảm khi cho đăng bài nầy. Hẳn sau đó các anh chị trong ban biên tập phải gặp rất nhiều khó khăn với cấp trên.
VIỆT NAM XỨ SỞ CỦA NGHỊCH LÝ
Ở hội nghị bàn tròn các nhà báo Châu Á Thái Bình Dương, trả lời phóng viên báo Utusan(Malaysia), đồng chí Nguyễn Cơ Thạch nói rằng ở nước chúng tôi có thời kỳ giá một trứng vịt 30 đồng, trong khi đó giá một ký thép 5 đồng. Phải có đến 6 kg thép mới mua được một trứng vịt. Trên thế giới không ai làm như thế cả. Chuyện ấy khó tin, nhưng lại là một sự thật. Và đó chỉ là một trong muôn vàn chuyện nghịch lý đã và đang xảy ra ở đất nước ta.
Một
giáo viên sau 13 năm giảng dạy, thấy đời sống quá khó khăn, không còn
đủ sức theo ngành giáo nữa bèn xin nghỉ dạy. Nhà nước cấp cho chị 13
tháng lương va 6 tháng gạo, qui ra tiền tổng cộng 300.000 đồng. Mang số
tiền ấy gửi tiết kiệm lấy lãi 8% mỗi tháng, như vậy không cần phải đi
làm việc, mỗi tháng cô giáo lãnh được 24.000 đồng…hơn xa tiền lương lúc
còn đi dạy.
Một
em bé bán nước tại chợ Cồn Đà Nẵng, mỗi ngày mùa nắng đổ được 30 ấm,
mỗi ấm kiếm được 100 đồng, vị chi mỗi tháng thu vào 90.000 đồng. Lương
của một vị giáo sư đại học phải thua xa.
Có
một dạo, tỉnh nầy thừa gạo nên đem nuôi heo, trong khi thành phố bên
cạnh đang thiếu gạo phải cho dân ăn bobo và sắn lát thay cơm. Và hàng
hóa sản xuất ra tại nhà máy ở Thủ Đức mà người tiêu dùng ở Chợ Lớn muốn
mua phải ra tận Hà Nội mang về! Cung cách làm ăn của ta dựa trên cơ sở
những nghịch lý: Người ta phá máy móc tốt để xuất khẩu sắt vụn thu ngoại
tệ, dùng ngoại tệ đó nhập máy móc về để cho… han rỉ. Đất đai được
chuyển từ người lao động siêng năng cần cù sang những người lười biếng
và không biết trồng trọt. Tương tự như vậy, người biết thức khuya dậy
sớm để phục vụ nhân dân từ nắm xôi điểm tâm đến cây kim sợi chỉ thì
không được phép buôn bán, còn người không biết và không muốn buôn bán
thì được giao cho những quầy hàng đồ sộ lộng lẫy.
Nghịch
lý cơ bản và nguy hiểm nhất là quyền lợi giữa cá nhân và quyền lợi đất
nước mâu thuẫn nhau. Một người lao động chân chính làm hết sức mình một
cách thành thật và có năng suất dĩ nhiên sẽ mang lợi đến cho xí nghiệp,
cho đất nước nhưng khốn thay bản thân lại đói khổ vì tiền lương quá
thấp. Còn ngược lại, nếu chỉ biết lo cho bản thân mình đầy đủ và sung
sướng thì dứt khoát anh ta phải làm hại đất nước: ăn cắp, buôn lậu, móc
ngoặc, tham ô, gian dối….Do vậy mà có “định lý đảo”: ở Hà Nội có một
công dân phải ở tù vì tội sản xuất ra những cây bút và lốp xe tốt hơn và
rẻ hơn của nhà nước.
Trong
nghiên cứu khoa học xảy ra những nhịch lý: sắn thì giàu đạm hơn thịt bò
và hột mít thì ăn ngon và bổ hơn trưng vịt lộn. Đồng thời một giáo sư
triết học trước đây tốt nghiệp tiến sỹ tại đại học Sorbone nhưng khi làm
bài thi triết ở Việt Nam chỉ đạt được điểm 4/10.
Trong
quản lý (tài chính) cũng lắm điều nghịch lý. Người ta in ra tờ giấy bạc
ba chục đồng để nâng cao năng suất lao động của nhân viên ngân hàng..vì
họ dành nhiều công sức để đếm, nhân chia….
Lại
có chuyện nghịch lý như sau. Hai anh em nhà kia cùng rủ nhau đi vượt
biên, một người đi lọt và một người bị bắt. Thế là một kẻ bị kết tội
phản quốc phải đi tù, kẻ còn lại sau một thời gian trở về thành người
yêu nước, được tiếp đón nồng hậu.
Giai
cấp tư sản trong nước bóc lột công nhân quá tệ nên được triệt hạ đi, và
sau đó người ta trải thảm đỏ mời tư sản nước ngoài vào.
Rồi
đến nghịch lý dân chủ: Quốc hội là cơ quan đại diện và quyền lực cao
nhất của người dân nhưng trong thực tế được xem như là nơi để…tán thành
một cách có tổ chức và kỷ luật khi thông qua hoặc hợp thức hóa mọi
chuyện cần hợp thức hóa.. Còn tại một huyện nọ, HĐND huyện phiên đầu
tiên bầu chủ tịch huyện, ứng cử viên chỉ có một người duy nhất và điều
lệ bầu: ai cũng phải bỏ phiếu và không được quyền bỏ phiếu trắng. Cách
làm như vậy được gọi là “dân chủ”…
Trong
thông tin có một ngịch lý đáng buồn là muốn biết chuyện xảy ra trong
nước phải nghe báo đài nước ngoài, và báo chí ở thành phố HCM thì được
tự do bênh vực và ủng hộ nhân dân Nam Phi bị áp bức và công nhân Mỹ bị
bóc lột nhưng không được quyền bênh vực cho những người dân bị o ép ở
Thuận Hải hay ở các tỉnh khác!
Những chuyện nghịch lý như vậy kể ra còn nhiều nhưng tất cả đều không đáng kể so với điều nghịch lý lớn nhất sau đây: Đến nay vẫn còn có nhiều người không cho những chuyện kể trên là điều nghịch lý
HUỲNH NGỌC CHÊNH
( Đà Nẵng )