Tuấn Khanh
Trong không gian tâm tình ngập ngụa phong cách tabloid của báo chí
Việt Nam, mới đây khi độc giả còn chưa kịp hết ngỡ ngàng về bài viết căn
dặn đàn ông khôn ngoan đừng bao giờ lấy vợ Bắc, thì lại thấy bài viết
khác xuất hiện, nói rằng đừng bao giờ lấy chọn gái Nam vì chuẩn “3N”, mà
quan trọng là trong đó có chữ “ngu”.
Chẳng phải lần đầu tiên “tiêu chuẩn” của vùng miền được bày ra, tạo
nên những cuộc tranh cãi trên báo chí Việt Nam, bao gồm cả những ngôn
ngữ và ý kiến hạ thấp nhau, nhưng với đợt bài viết lần này, nó không
những chỉ ra sự dốt nát và tồi tệ của người viết, tổng biên tập tờ báo…
mà còn chỉ ra phần nội thương không bao giờ được chữa lành trong lòng
dân tộc Việt, dù có cờ trống hô vang bao nhiêu đi nữa về việc thống nhất
địa lý, nay đã gần 40 năm.
Gọi là nội thương, vì trong những câu chuyện tưởng chừng như là lời
nhận định riêng tư, chia sẻ, thì nó lại ẩn giấu không biết bao nhiêu là
điều nhầy nhụa của lòng kỳ thị, chán ghét lẫn nhau. Sự phân biệt Bắc Nam
trước đây có thể chỉ là những nhận định mang tính dân gian, nhưng nhờ
vào những bài viết như vậy, mới bật ra được một thực tế rằng sự kỳ thị
đó vẫn nằm trong đầu của nhiều người, kể cả những người có quyền cho
đăng hay không những bài viết như vậy. Một thực tế bật ra về chuyện dân
tộc Việt có những lớp người như đang miễn cưỡng phải chung sống với
nhau, dựa trên lý do có quá nhiều sự khác biệt, ghét bỏ nhau về văn hoá,
chính trị, đời sống… trong suốt mấy mươi năm chia cắt vì chiến tranh,
chia cắt về quan điểm, mà mãi chưa quen được vì sự chung đụng trong thời
thống nhất và phát triển đầy bất cập.
Nhưng hãy tạm thời gác lại câu chuyện nội thương cho một bài viết
khác, ở đây, chúng ta hãy nói về người phụ nữ Việt Nam trong chế độ xã
hội chủ nghĩa.
Một anh bạn làm báo lâu năm ở Miền Nam, khi đọc bài viết này, đã tức
giận gửi thư cho toà soạn phát hành bài viết này, rằng nếu không rút
xuống và xin lỗi, anh sẽ gửi đơn kiện vì phỉ báng phụ nữ miền Nam. Cũng
giống như trước đó, một bạn nữ người Hà Nội cũng làm trong nghề báo, khi
đọc được những dòng mỉa mai phụ nữ Bắc, đã viết trên facebook “chắc
phải bỏ nghề thôi, báo chí bây giờ thật thối nát kinh tởm”. Nhưng cần
nhìn kỹ hơn, báo chí thối nát cũng chỉ là một phần. Thối nát đến từ âm
mưu thoả hiệp cho xuất hiện những ý tưởng ngu xuẩn đó, cũng như thối nát
nằm sẳn trong đầu của giới lãnh đạo truyền thông, mà chắc chắn là những
người tự gọi là đàn ông.
Những người phụ nữ miền Bắc lặng lẽ đọc từng câu chỉ trích cay
nghiệt về mình, và rồi tới những người phụ nữ miền Nam sửng sờ thấy mình
bị xô về phía tệ hại nhất. Họ bị từng nhát dao của nền báo chí vinh
quang xã hội chủ nghĩa lách vào từng đường gân, thớ thịt, cắt móc và
trưng bày như những món hàng định giá để được chọn. Trong những bài sớ
tâu lên vua chúa Trung Quốc ngày xưa, giới quan lại phục vụ cho sự hưởng
thụ của triều đình vẫn phân loại phụ nữ ở Giang Nam, Tô Châu… với những
đặc tính khác nhau cho dễ chọn lựa. Chỉ vài bài viết của nền báo chí xã
hội chủ nghĩa Việt Nam hiện đại hôm nay, với cách phân loại phụ nữ cho
nhu cầu của mình, Việt Nam hôm nay sao nghe không khác gì một triều đại
phong kiến đang thối nát mục rữa, và phụ nữ bị xếp vào một đẳng cấp hèn
mọn.
Chúng ta đừng bao giờ ngạc nhiên khi lâu nay, các đoạn video bắt
được phụ nữ bán dâm, công an chỉ làm nhục và phô bày họ, còn giới mua
dâm là đàn ông – thì luôn phải được dè dặt tính toán là có nên công khai
tên họ hay không. Trở lại câu chuyện năm 2011, làm chấn động khắp nơi
về ông hiệu trưởng trường THPT Việt Lâm Sầm Đức Xương ở Hà Giang, sau
khi bị phát hiện là cưỡng dâm, mở đường dây bán dâm phục vụ cho quan
chức từ học sinh nữ của trường mình quản lý, thì chỉ có các nữ sinh là
luôn khốn đốn trong vòng vây chính quyền.
Phụ nữ Việt Nam tệ lắm không? Và từ lúc nào, họ trở nên bé mọn và dễ
dàng bị chà đạp như vậy trong xã hội hiện tại, lại được ca ngợi là một
xã hội đáng sống nhất? Những câu chuyện cũ được nhắc lại, chỉ để giới
thiệu những điều sỉ nhục dễ dàng đến với phụ nữ Việt hôm nay, là một
tiến trình, chứ không là vô tình. Nó xé rách những vỏ bọc màu mè và sáo
rỗng về quyền con người và giá trị phụ nữ Việt trong cuộc sống này, vẫn
được tuyên truyền vào từng đợt lễ lạc hay thậm tuyên như những trò hề.
Trong một chuyến bay từ Đài Loan về Việt Nam, tôi vô tình ngồi gần
các cô gái miền Tây đi lấy chồng xứ người. Khi hỏi thăm về gia cảnh, tôi
được biết một sự thật khác so với những gì báo chí hay nói. Hầu hết
những người phụ nữ trẻ này chọn lấy người chồng ở rất xa vì muốn giúp
điều gì đó cho gia đình, và tự mình muốn thoát khỏi cuộc sống không lối
thoát ở thôn quê. Khi hỏi về vấn nạn bị chồng Đài Loan đánh đập, một cô
gái đã cười hồn nhiên nói “Không phải ai cũng bị như vậy, báo chí nói
quá. Nhưng nếu như có bị đánh ở Đài Loan, tụi em còn được báo chí xứ đó
lên tiếng giùm, chứ ở Việt Nam, lấy một ông chồng say xỉn rồi bị đánh
chết cũng không ai lo cho mình”. Dĩ nhiên đây là một trong nhiều cách để
giải thích cho chuyện phụ nữ miền Tây Nam Bộ Việt Nam ồ ạt lấy chồng
ngoại quốc sau 1975, kể từ thời Nhà nước xã hội chủ nghĩa nắm quyền,
nhưng không thể ngu ngốc và hoang tưởng như một vị tiến sĩ xã hội học,
đảng viên CSVN, từng nhận định rằng do ít ý thức về đức hạnh mà phụ nữ
Nam Bộ thường hay lấy chồng ngoại.
Sau sự kiện các bài viết đầy tính kỳ thị, và xúc phạm người phụ nữ
Việt vào giữa tháng 8/2014, nhiều nơi đã rút bài đăng lại xuống, do sự
phản ứng của độc giả. Nhưng đó không là một tín hiệu hoàn toàn tốt. Cội
rễ của sự thối nát truyền thông vẫn đâu đó, lùi bước chỉ là một cách đối
phó. Rồi đây chúng ta sẽ lại bắt gặp những đề tài như vậy nay mai. Xin
đừng tức giận mà hãy đếm, vì đó là những tiếng chuông cuối cùng, báo
hiệu sự cáo chung của nền báo chí lá cải xã hội chủ nghĩa, vốn được dung
dưỡng bấy lâu nay.