Nguyễn Hưng Quốc
Nghiên cứu về văn học Việt Nam ở hải ngoại, có nhiều khía cạnh quan
trọng cần phân tích. Một trong những vấn đề ấy là vấn đề bản sắc. Có thể
nói hầu như không có một người lưu vong nào không bị dằn vặt, trăn trở
về bản sắc, không loay hoay nghĩ ngợi về câu hỏi mình là ai. Nếu bản sắc
nói chung là một vấn đề vô cùng phức tạp, bản sắc của những người sống
xa tổ quốc của mình lại càng phức tạp hơn.
Xin nêu một ví dụ: Nếu sống trong nước, giữa những người Việt với
nhau, khi được hỏi, tôi chỉ cần tự giới thiệu: Nguyễn Hưng Quốc. Là đủ
(1). Người ta biết: tốt; không biết: đành chịu. Cũng chả còn cách gì
khác. Ở đây, bản sắc thuần túy có tính cá nhân. Bản sắc tập thể bị
chìm khuất phía dưới. Sự kiện tôi là người Việt là một điều hiển nhiên
và đương nhiên. Ngay cả khi tôi phạm pháp, bị tước quyền công dân, không
được đi bầu cử, tôi cũng vẫn là người Việt. Ý niệm “người Việt” của
tôi, vốn gắn liền với nơi sinh và dòng máu hơn là tờ hộ chiếu, là bất
khả xâm phạm.
Nhưng khi tôi sống ở Úc thì lại khác. Dù tôi có quốc tịch Úc, có đủ
mọi quyền lợi và trách nhiệm của một công dân Úc, tôi vẫn được/bị nhìn,
trước hết như một người Việt Nam, sau đó, trong một số trường hợp nhất
định, mới đến chuyện tôi tên gì.
Như vậy, ở đây, có bốn điều đáng chú ý: Một, bản sắc tập thể (người
Việt) chiếm ưu thế hơn hẳn so bản sắc cá nhân (Nguyễn Hưng Quốc); hai,
trong bản sắc tập thể ấy, yếu tố quốc gia bị thu hẹp lại thành yếu tố
sắc tộc; ba, với yếu tố sắc tộc ấy, bản sắc tập thể được tạo thành bởi
quá khứ (gốc gác) hơn là hiện tại, bởi màu da hơn bất cứ một yếu tố nào
khác (2); và bốn, với sự áp đảo của bản sắc tập thể, tôi được nhìn,
trước hết, như một cái chung (với những người Việt khác) đồng thời lại
như một cái khác (otherness): khác những người thuộc các sắc tộc khác và
khác người Úc chính hiệu – thường được hiểu là người da trắng có gốc
gác từ Anh. Cái chung được chú ý là để nhấn mạnh vào cái khác. Nói cách
khác, ở đây, chung là phụ, khác mới là chính. Nhưng đó chỉ là một khía
cạnh.
Sau một thời gian sống ở Úc, về lại Việt Nam (nếu được về), tôi cũng
không còn là người Việt Nam ròng nữa: Tôi là Việt kiều. Nghĩa là một
thứ người Việt “khác”.
Như vậy, ở đâu tôi cũng được/bị định nghĩa như một cái khác. Nhiều
người dung hoà bằng cách nói: Tôi vừa là người Việt vừa là người Úc.
Nhưng chữ “vừa” ấy lại gợi ấn tượng lạc quan là tôi có cả hai cùng một
lúc, một cách hài hoà, cân đối và đẹp đẽ. Sự thực không phải vậy. Có lẽ,
đúng hơn, phải nói: Tôi vừa không phải là người Việt vừa không phải là
người Úc.
Với cả hai, tôi vừa ở trong vừa ở ngoài. Tôi vừa được chấp nhận vừa
bị từ chối. Điều oái oăm là cái phần Việt của tôi bị từ chối ở Việt Nam
và cái phần Úc bị từ chối ở Úc. Chỉ là một sự từ chối có mức độ. Nhưng
dù sao cũng vẫn là từ chối. Sự từ chối ấy đến từ bên ngoài chứ không
phải từ bản thân tôi: Dù không phải và không thể là người Úc hoàn toàn,
tôi vẫn sống (và có lẽ, chết) ở Úc. Dù không sống ở Việt Nam và có khi
không bao giờ trở về Việt Nam nữa, tôi vẫn khư khư ôm giữ “cái Việt
tính” với mình. Trong nhân dáng. Trong thức ăn. Trong tiếng nói. Trong
cách suy nghĩ và cảm xúc. Và, đặc biệt, trong ký ức.
Nhưng như vậy, tôi lại ở một tình trạng đầy nghịch lý: Tôi có đến
hai nước nhưng lại không thuộc hẳn về đâu cả; cái nơi tôi luôn luôn nghĩ
tới, tôi lại không thể hoặc không muốn trở về; cái nơi tôi ở, có khi ở
vĩnh viễn, tôi lại không thấy gắn bó thật sâu sắc, hay nói theo Jacques
Derrida, không có sự tham dự về văn hoá, ngôn ngữ hay lịch sử nói chung
một cách trọn vẹn (3).
Nhà văn Pháp gốc Tiệp Milan Kundera cho chỗ đứng thực sự của một nhà
văn Pháp gốc Tiệp khác, Vera Linhartova, - và, có lẽ của chính ông nữa –
không thuộc về Tiệp cũng không thuộc về Pháp mà ở “đâu đó” (elsewhere)
(4). Giới nghiên cứu Lưu vong học cho chỗ đứng thực sự của những người
lưu vong - như tôi và bao nhiêu đồng hương khác - không phải là Việt hay
Úc (5) mà là ở cái dấu gạch nối giữa Việt-Úc (Vietnamese - Australian).
Tìm hiểu về văn học lưu vong, do đó, thực chất là tìm hiểu về tính
chính trị, thi pháp và ngữ nghĩa học của gạch nối (semantics of the
hyphen). Cái dấu gạch nối ấy là cái ở giữa (in-betweenness), là không
gian xuyên quốc gia (transnation), xuyên văn hoá (transculture) và xuyên
ngôn ngữ (translanguage).
***
Chú thích:
- Ngày xưa, người ta còn hỏi quê quán của nhau, kiểu “Hỏi tên, rằng..../ Hỏi quê, rằng. .....” Thói quen ấy, sau này, hiếm dần.
- Ở ngoại quốc, khi có ai hỏi tôi là người nước nào, nếu tôi đáp “Tôi là người Úc”, hầu như câu hỏi kế tiếp bao giờ cũng là: “Nhưng gốc gác của ông/anh là ở đâu?” (Where are you from?). Ngay cả những người thuộc thế hệ thứ hai hay thứ ba, nghĩa là sinh ở Úc (thậm chí bố mẹ cũng sinh ở Úc), cũng thường xuyên gặp những câu hỏi như thế.
- Jacques Derrida (1998), Monolingualism of the Other or the Prosthesis of Origin (Patrick Mensah dịch), Stanford: Stanford University Press, tr. 14-5.
- Milan Kundera (2010), Encounter (Linda Asher dịch từ tiếng Pháp), New York: HarperCollins Publishers, tr. 104.
- Hoặc Việt-Mỹ, Việt-Pháp, Việt-Đức hay Việt-gì đó tuỳ theo quốc gia nơi những người ấy định cư.