Nguyễn Hoa Lư
1. Đây là lần thứ tư cựu tổng thống Hoa Kì đến thăm
Việt Nam. Những người dân Đại Việt vốn sẵn tính hiếu khách càng nhiệt
thành đón tiếp ngài. Sự hồ hởi, thân thiện của người dân toát ra từ ánh
mắt, nụ cười và những cái vẫy tay rối rít.
Nhìn ngài Bill Cliton không hiểu sao tôi cứ miên man nghĩ về cựu
tổng bí thư Nông Đức Mạnh. Họ là những đại chính khách nhưng để câu
chuyện tăng phần thân mật, tôi xin phép gọi khách là ngài Bill và chủ là
bác Tổng.
Có quá nhiều những nét chung giữa hai đại chính khách này.
Trước hết, họ là những kẻ tột cùng của quyền lực, mỗi bên “hùng cứ
một phương”. Ngài Bill làm tổng thống xứ Huê Kì trong hai nhiệm kì và
cách đó nửa vòng trái đất, bác Tổng cũng ngồi ở vị trí cao chót vót.
Họ đều có dáng đi thanh thoát, có nụ cười rạng rỡ, cách cư xử vô
cùng thân thiện. Trong dân gian, các nhà tình dục học nông dân thì hai
vị này đều là những người đàn ông có hàm răng chắc, rất chắc!
Họ đều là những nhà hùng biện bẩm sinh. Thế giới rất không công bằng
khi bên nặng bên khinh khi chỉ ca ngợi những bài diễn văn của ngài
Bill. Ở Việt Nam vẫn truyền tụng câu thơ Kiều mà ngài Bill cao hứng ngâm
lên khi nói chuyện với sinh viên Hà Nội. Họ quên bác Tổng nhà mình với
những đoạn cao trào thường được bổ trợ bằng việc dơ tay chém một đường
trong không khí. Nhát chém đầy uy lực khiến các cao thủ trong võ lâm
cũng giật mình xanh mặt.
Như tôi nói ở trên, cái chung ở họ: dáng đi thanh thoát như những
chàng rể bước vào phòng tân hôn, gương mặt sáng, mắt có đuôi dài, nụ
cười rạng rỡ, hàm răng trắng rất chắc, họ đích thị là những kẻ “sát gái”
hạng nhất. Cái sự đào hoa của ngài Bill với cô thư kí mũm mỉm đã tốn
không biết bao nhiêu giấy mực của xứ Hoa Kì rỗi hơi nhiều chuyện. Nó
khiến ghế ngồi của ngài lung lay, đến mức ngài phải đứng trước tivi mà
đọc bản “tự kiểm điểm” về cái tật trăng hoa của mình. Bác Tổng thì cái
sự đào hoa ấy chỉ đến khi đã về vườn và lâm vào cảnh côi cút gà trống
nuôi con. Vậy mà dân gian và các tờ báo thù địch cũng thừa dịp mà cười
cợt khen chê rôm rả.
Có những sự khác nhau giữa họ nhưng thực ra là để tôn lên cái giống
nhau. Đó là mái tóc bồng bềnh như sóng trông rất lãng tử của ngài Bill
đối lập mái tóc xanh mướt, bóng mượt của bác Tổng. Cả hai đều cực kì
quến rũ với phái đẹp. Trong mắt họ, hai vị ấy đều là những người đàn ông
đích thực!
Ông Bill Clinton được đón tiếp nồng nhiệt ở Việt Nam. Ông Nông Đức Mạnh thì sao?
2. Cặp song sinh ấy có sự khác nhau về bản chất. Ấy là cái sự long đong vất vả của ngài Bill và sự an nhàn ẩn dật của bác Tổng. Sự khác nhau đại diện cho hai nền văn minh Đông và Tây!
Vừa rời nhà Trắng, ngài Bill chạy ngược chạy xuôi, nào diễn thuyết,
nào vận động, nào quảng bá để góp nhóp từng xu nhỏ để lập quỹ này quỹ nọ
rồi lại tất tả đi khắp thế giới để phân phát cho thiên hạ. Cái số ngài
Bill xem vậy mà khổ. Cứ quanh năm ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng khiến
cho Bill phu nhân phải kêu trời về sự nghèo khó đến mức phá sản của gia
đình. Số ngài Bill là vậy vì ngài Bill sinh vào ngày 19 tháng 8, một ngày quan trọng của người Cộng sản.
Bác Tổng, trong hồ sơ ghi rõ là sinh ngày 11 tháng 9,
ngày thảm họa của nước Mỹ! Bác Tổng rời ghế, nhà nước trợ cấp cho một
cái biệt thự để hàng ngày ngối ngắm sóng hồ Tây, sống đời triết nhân ẩn
dật. Thỉnh thoảng công chúng lại thấy bác í vận bộ comple rất chi là “à
la mode”, xuất hiện trong vài hội nghị hay lễ khởi công hay khánh thành
nào đó. Không phát biểu nhưng chắc bác í nhận phong bì. Phong bì để bác í
sống với những con sóng hồ Tây.
3. Dân gian vốn độc miệng. Họ nói bác Tổng
là tác giả của lời danh ngôn “trồng cây gì nuôi con gì, các đồng chí
nghĩ đi”. Các đồ đệ của bác Tổng luôn lấy câu đó làm kim chỉ nam cho các
cuộc đi cơ sở thị sát. Đám trí thức nửa mùa và dở hơi lấy đó làm món
nộm trong các cuộc bia hơi vỉa hè và ồn ào đưa ra lời giải: trồng cây
thuốc phiện, nuôi con cave!
Miệng thế nhân gian cay độc đến thế là cùng. Nhưng có hề chi. Với
các bậc chí tôn thì những lời vo ve kiểu đó không làm các ngài bận tâm.
Nếu suốt ngày ngồi thanh minh thanh nga với những sự vo vẻ kiểu đó thì
còn tâm trí đâu cho đại cuộc!
Có chuyện này, tôi tận mắt chứng kiến qua chương trình tivi. Ấy là
lần bác Tổng về thăm một thành phố ven biển miền Trung, tạm gọi là Đà
Nẵng. Trước các quan chức địa phương, Bác Tổng hiên ngang, tay chém vào
không khí theo một dáng vẻ đầy nội lực quen thuộc. Bác nói: Hải
Phòng là thành phố biển. Đà Nẵng là thành phố biển nhưng Đà Nẵng không
phải là Hải Phòng. Những thành tựu của Hải Phòng là rất đáng mừng. Đà
Nẵng thì sao đây?
Trong đời tôi, chưa từng nghe được phát ngôn nào hội tụ đủ tinh hoa
của triết học, giáo dục, chính trị như những lời trên của bác Tổng!
Xuất thân từ nghề trồng rừng mà bác Tổng có tố chất của một nhà sư
phạm xuất chúng. Lý thuyết dạy học nói rõ rằng một ông thầy tầm thường
thì chỉ biết giải thích và áp đặt kiến thức cho học sinh. Ngược lại, các
bậc cao thủ của nghề giáo trong dạy học luôn gợi mở, khích lệ để tạo
cảm hứng cho người học.
Nếu bác Tổng không thể cầm tay chỉ việc như một nhà giáo tồi! Nếu
vậy thiên hạ sẽ kêu la rầm trời về sự áp đặt, gia trưởng, thậm chí họ sẽ
lên án về sự độc tài. Nếu vậy thì oan cho bác Tổng quá.
4. Tóm lại, chỉ riêng đóng góp “trồng cây gì nuôi con gì”
vào kho tàng lí luận của nhân loại cũng đủ để bác Tổng hơn hẳn ngài
Bill một cái đầu! Vậy nên trong khi ngài Bill cứ gọi là chạy long tóc
gáy thì bác Tổng ngồi yên ngắm sóng. Nếu bác í cao hứng lên rồi làm thơ
nữa thì đó thực là phúc lớn cho hậu thế vậy!