Nguyễn Hưng Quốc
Để chống lại âm mưu bành trướng trên Biển Đông của Trung Quốc, chỉ
cần chút tỉnh táo, hầu như ai cũng nhận thấy Việt Nam chỉ có một con
đường duy nhất: liên minh với nhiều nước khác, trong đó có Mỹ, hơn nữa,
Mỹ phải là trung tâm của khối liên minh ấy. Nhưng, cũng chỉ cần chút
tỉnh táo, chúng ta không thể không phân vân: Liệu, một, Mỹ có nhiệt tình
giúp Việt Nam hay không; hai, nếu nhiệt tình, liệu Mỹ có thể thắng được
Trung Quốc hay không?
Việc Mỹ có nhiệt tình giúp Việt Nam hay không tùy thuộc vào nhiều yếu
tố. Tuy nhiên, điều cần xác định ngay là: Mỹ không bắt buộc phải giúp
Việt Nam trong trận chiến chống lại Trung Quốc ở Biển Đông. Thành thực
mà nói, việc Trung Quốc công bố con đường chín khúc (hoặc con đường lưỡi
bò) bao trùm cả Hoàng Sa lẫn Trường Sa và một phần khá lớn lãnh hải
Việt Nam chỉ có thể ảnh hưởng trực tiếp đến Việt Nam và một số quốc gia
như Malaysia, Philippines và Brunei chứ không ảnh hưởng gì đến Mỹ. Nhớ,
ngày 23 tháng 11 năm 2013, Trung Quốc tuyên bố lập vùng nhận dạng phòng
không (ADIZ) trên bầu trời biển Hoa Đông, bao trùm khu vực quần đảo Điếu
Ngư/Senkaku mà họ và Nhật Bản đang tranh chấp. Nội dung của tuyên bố
này là tất cả các máy bay bay ngang qua khu vực ấy đều phải thông báo và
chấp hành mệnh lệnh của Trung Quốc. Ngay sau lời tuyên bố của Trung
Quốc, Mỹ cho hai chiếc phản lực cơ chiến đấu bay vào khu vực được gọi là
vùng nhận dạng phòng không ấy. Trung Quốc im thin thít. Rồi cả Nhật lẫn
Hàn Quốc đều cho máy bay chiến đấu đến vùng đó để tập trận. Mấy tháng
sau, Trung Quốc vẫn giữ thái độ im lìm. Dường như họ thấy họ đi quá xa.
Một cảnh huống tương tự cũng có thể xảy ra ở Biển Đông: Trung Quốc tuyên
bố gì thì tùy họ, nhưng tàu bè của các nước lớn, trong đó, có Mỹ, cứ
thản nhiên qua lại.
Dù sao, đó cũng là biện pháp cuối cùng. Cách tốt nhất vẫn là ngăn
chận ngay từ đầu để Trung Quốc không hợp pháp hóa con đường lưỡi bò
ngang ngược ấy. Trong trường hợp này, họ cần đến sự đóng góp của Việt
Nam. Dĩ nhiên, với một điều kiện: Việt Nam phải thực sự muốn và có quyết
tâm bảo vệ biển và đảo của mình.
Vấn đề thứ hai phức tạp hơn: Liệu Mỹ có thể thắng được Trung Quốc trên Biển Đông?
Để trả lời câu hỏi ấy, không nên quên sức mạnh của Trung Quốc: Về
phương diện kinh tế, Trung Quốc có tổng sản phẩm trong nước (GDP) lớn
thứ nhì trên thế giới; và theo dự kiến của nhiều nhà kinh tế học, trong
vòng một hai thập niên tới, Trung Quốc sẽ vượt qua Mỹ về phương diện
này. Về quân sự, Trung Quốc là nước chi tiêu cho quốc phòng lớn hàng thứ
hai, chỉ sau Mỹ. Về dân số, cứ một trong bảy người trên mặt đất là
người…Tàu.
Hugh White, một chuyên gia về Trung Quốc tại Úc, cho chưa bao giờ Mỹ
đối đầu với một địch thủ đáng gờm như Trung Quốc. Trong lịch sử, tính từ
thập niên 1880 đến thời gian gần đây, Mỹ có bốn đối thủ chính: Chủ
nghĩa dân tộc ở Đức trong Đệ nhất thế chiến, chủ nghĩa phát xít Đức
trong Đệ nhị thế chiến, chủ nghĩa Cộng sản trong thời Chiến tranh lạnh,
và các nhóm Hồi giáo cực đoan trong trận chiến chống khủng bố hiện nay.
Trong bốn đối thủ ấy, chỉ có Liên Xô là ít nhiều có thể uy hiếp Mỹ,
nhưng chỉ có thể uy hiếp về quân sự; còn về kinh tế và nhiều phương diện
khác, Liên Xô đều thua xa Mỹ. Trường hợp của Trung Quốc thì khác: Kinh
tế của Trung Quốc lớn hơn hẳn kinh tế của Đức và Nhật thời Chiến tranh
thế giới lần thứ hai; việc quản lý kinh tế của họ cũng giỏi hơn hẳn Liên
Xô thời chưa sụp đổ.
Điểm yếu lớn nhất của Trung Quốc là họ không có đồng minh. Thời Chiến
tranh thế giới thứ hai, Đức dù sao cũng có đồng minh (Nhật và Ý); thời
Chiến tranh lạnh, Liên Xô càng có nhiều đồng minh, còn Trung Quốc hiện
nay thì hầu như không có ai cả, hoặc nếu có, chỉ có một nước duy nhất:
Bắc Hàn. Về phương diện này, Mỹ có ưu thế hơn hẳn. Trước, trong khu vực
châu Á Thái Bình Dương, Mỹ có bốn đồng minh thân cận nhất: Nhật Bản, Nam
Triều Tiên, Philippines và Úc. Gần đây, trước âm mưu bành trướng của
Trung Quốc, khả năng Ấn Độ ngả sang Mỹ là điều rất khả thi (dù giới bình
luận còn phân vân vì, một, Ấn Độ có truyền thống trung lập; và hai, họ
bị phân hóa rất trầm trọng về cả phương diện sắc tộc lẫn văn hóa và
chính trị).
Trung Quốc có thể khắc phục tình trạng cô đơn của họ bằng hai cách:
Một, nâng cấp quyền lực mềm bằng các chính sách ngoại giao văn hóa có
hiệu quả (một trong các cách ấy là mở rộng các Viện Khổng Tử ở khắp
nơi); và hai, vô hiệu hóa các quốc gia có khả năng chống lại họ. Khả
năng thứ nhất, về quyền lực mềm, có lẽ còn lâu lắm, may ra, Trung Quốc
mới có thể thành công. Một trong những điều kiện để phát huy quyền lực
mềm là dân chủ, nhưng đó lại là điều Trung Quốc không có. Khả năng thứ
hai gần hiện thực hơn: mua chuộc và dùng kinh tế để gây sức ép lên các
quốc gia khác, đặc biệt trong khu vực châu Á để họ đừng công khai chống
lại Trung Quốc. Chính sách này rõ ràng là có hiệu quả ít nhất đối với
khối ASEAN: hầu như không nước nào dám công khai chống lại, thậm chí,
phê phán Trung Quốc (trừ Philippines).
Tương quan lực lượng giữa Mỹ và Trung Quốc, do đó, tuy vẫn nghiêng về
phía Mỹ, nhưng Mỹ lại không có sức mạnh áp đảo để có thể tự tin chấp
nhận bất cứ một sự đối đầu nào. Một số nhà bình luận chính trị cũng cho
một sự đối đầu như thế vừa nguy hiểm vừa khó thắng. Một giải pháp được
đề nghị: Mỹ chấp nhận vai trò của Trung Quốc với tư cách một siêu cường
và đồng ý san sẻ quyền lực của Trung Quốc, ít nhất, trong khu vực Á
châu, đặc biệt ở Đông Á. Một sự thỏa thuận như vậy, nếu được thực hiện,
có khi kẻ bị hy sinh đầu tiên là Việt Nam. Chắc chắn Mỹ không thể bỏ
Nhật, Nam Triều Tiên và Úc - là những nước đồng minh lâu đời của Mỹ: Mỹ
vẫn cần những nước ấy để kiềm chế Trung Quốc.
Nêu lên khả năng trên không phải để chúng ta tuyệt vọng. Nhưng đó là
một cách nhắc nhở: Việt Nam không nên ỷ y là Mỹ cần mình. Không, để có
được một liên minh cần thiết với Mỹ và các nước khác, Việt Nam cần phải
cố gắng hết sức. Trong chính trị thế giới thời hiện đại, nếu chúng ta
không có nhiệt tình, không ai tự dưng xông vào cứu mình cả.