Bách Trần
Tôi - một người trẻ mới bước vào con đường chính trị, nhưng thời
gian cũng đã đủ để tôi nhận ra rằng: "chính trị thì đa màu sắc". Nó
không chỉ có màu hồng mà còn có màu xám, không chỉ có mảng sáng mà còn
có mảng tối. Về buổi picnic nhân quyền ngày 05/5 vừa qua cũng vậy. Đã có
những mặt được và cũng không thiếu những mặt chưa được còn tồn tại.
Dưới góc nhìn của một người "đi vòng ngoài", tôi cũng nhận ra được phần
nào vấn đề. Chúng ta phải khách quan trong việc nhìn nhận cả mảng sáng
và mảng tối của nó. Bởi vậy, trước khi viết bài này, tôi đã nghĩ tới
việc bài viết sẽ đụng chạm tới một số cá nhân-điều mà giới trẻ từ trước
tới giờ rất "ngại". Tuy nhiên tôi vẫn quyết định viết nó và coi nó như
bước đầu của việc "viết lách" một cách dân chủ.
Với tôi, ý tưởng picnic nhân quyền quả là tuyệt vời. Tuy
nhiên sáng 05/5, tôi đã định sẽ không xuất hiện tại khu vực picnic và
tất nhiên là không tham gia buổi picnic bởi những lý do nhất định. Nhưng
khi nghe tin một số anh chị trong Sài Gòn bị lực lượng an ninh bắt
trong buổi picnic, tôi dắt xe ra và hướng thẳng về phía công viên Nghĩa
Đô-nơi diễn ra buổi picnic. Tới nơi, buổi picnic đã bắt đầu được khoảng
45 phút theo chương trình. Gửi xe ngay ngoài cổng, tôi đi vào công viên.
Hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là công an, an ninh chìm nổi đông không
kém so với các cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở bờ hồ là mấy. Bởi mục
đích lần này là đi vòng ngoài quan sát nên tôi không muốn "lộ diện"
hoặc hòa vào đoàn người. Tôi cố tránh mặt các "đồng chí" an ninh bằng
cách giả ngơ, đi dạo. Đang đảo mắt tìm đoàn, anh Dũng Vova xuất hiện
ngay trước mắt tôi làm tôi không khỏi vui vì gặp người quen nhưng cũng
không khỏi giật mình. Anh bắt tay tôi hỏi thăm, tôi nhủ lòng "thôi xong,
còn đâu cái vỏ đi dạo một mình". Hai anh em dọc ven hồ, hướng tới đoàn ở
góc phía trên, vừa đi vừa trao đổi.
Tới gần đoàn tôi tách ra, ngồi với mấy anh an ninh trẻ phía xa và
quan sát...như an ninh. Trước đó, tôi nghĩ mọi người sẽ cùng nói chuyện
nhẹ nhàng về nhân quyền trong bầu khí ôn hòa, dân chủ. Thế nhưng những
gì tôi nhìn và nghe thấy lại khác. Không phải mọi người mà là một vài
người trong đó có cô Bùi Hằng và mấy bác dân oan đang nói rất to về chủ
đề quá quen thuộc như dân oan, biển đảo, tội lỗi của ông lãnh đạo này,
tội lỗi của đảng kia. Cũng vẫn với giọng điệu mà với tôi nó có phần thái
quá và hơi chút cực đoan. Đại loại như:
- Quan tham cướp đất của dân (dân oan)
- Bọn bán nước
- Hoàng Sa-Trường sa là của Việt Nam
- Đả đảo bọn bán nước
- Mất nước rồi bà con ơi
- Nó cướp hết đất của toi rồi, tôi sống thế nào đây
- Hỡi bà con, hãy đứng lên chống bọn bán nước, chống bọn quan tham....
- Thanh niên ơi xin đừng thờ ơ
- ......
- Bọn bán nước
- Hoàng Sa-Trường sa là của Việt Nam
- Đả đảo bọn bán nước
- Mất nước rồi bà con ơi
- Nó cướp hết đất của toi rồi, tôi sống thế nào đây
- Hỡi bà con, hãy đứng lên chống bọn bán nước, chống bọn quan tham....
- Thanh niên ơi xin đừng thờ ơ
- ......
Một hình ảnh phản cảm đập vào mắt tôi là một cô ngực đeo Tổ quốc ghi
công, tay cầm mũ hay cái gì đó chìa chìa ra như xin tiền. Mấy anh, mấy
chú trước hay đi biểu tình thì cầm máy ảnh, điện thoại dí sát mặt mấy
anh an ninh đang quay đoàn mà chụp, mà quay lại. Không khí chẳng khác gì
biểu tình.
Mọi cặp mắt đổ dồn về phía đoàn picnic, không phải với ánh mắt thán
phục, đồng tình. Họ nhìn đoàn picnic với ánh mắt e ngại. dè chừng thâm
chí là bĩu môi khinh bỉ.
An ninh thì sao ư? Họ người ngồì cười, người đứng xa chỉ trỏ, người
quay phim. Họ chẳng cần phá đám bởi lẽ chỉ vì một vài cá nhân mà cuộc
picnic thảo luận đã chuyển sang một cuộc biểu tình, kêu oan. Và điều này
có lợi cho họ vô cùng. Họ không cần phải ngăn cản ai đến với cuộc "thảo
luận nhân quyền" này nữa, có lẽ mục đích lúc này của họ là cho người
dân xung quanh và đặc biệt là sinh viên (khá đông) nhận ra được "bản
chất" của cuộc giã ngoại này. Bởi trước đó họ nói với giới sinh viên
rằng: "trong công viên đang có BIỂU TÌNH" và không gì chứng minh tốt
hơn hành động sai lầm của đoàn picnic .
Người dân ư??? Họ nói với nhau: "ở chỗ Lý Tự trọng ngày nào chả có biểu tình dân oan. Hôm nay nó lại kéo nhau ra đây..."
Người dân ư??? Họ nói với nhau: "ở chỗ Lý Tự trọng ngày nào chả có biểu tình dân oan. Hôm nay nó lại kéo nhau ra đây..."
Sinh viên ư??? Họ cũng e ngại lắm và cũng không quan tâm. Còn mấy bạn
sinh viên áo xanh tình nguyện thì hô vang: "Hồ chủ tịch muôn năm, đảng
cộng sản Việt Nam muôn năm...". Mấy bạn này thì khỏi nói cũng biết vì ai
mà họ hô rồi.
Từ lúc này tôi bắt đầu gọi đây là một cuộc BIỂU TÌNH.
Đang ngồi cạnh anh an ninh trẻ tuổi, tôi hỏi anh:
- Có chuyện gì vậy anh?
- À, mấy người rỗi hơi tụ tập với nhau đấy mà. Linh tinh lắm.
Để ý tôi thấy một anh an ninh khác ra nghe điện thoại và báo cáo:
"...nó vẫn đang giảng thuyết anh ạ". Giọng nói của anh có vẻ hả hê, còn
tôi khi nghe được cảm thấy man mác buồn.
Điều làm tôi cảm thấy vui vui chút là mấy bạn trẻ kéo nhau tách ra
khỏi đoàn "biểu tình", ngồi lại với nhau và nói chuyện về nhân quyền.
Tôi thầm nghĩ: "đây mới là dã ngoại để thảo luận nhân quyền". Mấy bác
tri thức cũng chịu sức hút của nhóm trẻ. Một số bác cũng cố gắng nói
chuyện với nhau theo đúng bản chất cuộc picnic đề ra. Và tôi cũng biết
rằng còn nhiều người muốn như thế nữa nhưng họ không tách ra.
Thế nhưng hình ảnh đẹp đó không được lâu. Đoàn biểu tình bắt đầu rảo
bước, đi vòng quanh hồ và hô hoán, hát hò. Mấy anh em trẻ thấy đoàn
người đang tiến về phía mình nên đứng lên và đi. Một tốp 4 đến 5 bạn trẻ
đang tập nhảy cũng bị đoàn tuần hành làm phiền buộc phải hủy buổi tập
trong tức tối. Quán cơm sát công viên thì hạ rèm che lại vì những lời hô
hoán hướng thẳng vào quán trong khi thực khách đang đông.
Lúc này có 2 anh bảo vệ công viên đem loa tay ra, bật âm thanh nhiễu
át hết tiếng loa của cụ Tạ Trí Hải. Đoàn người tiến ra phía cổng công
viên để giải tán, trong khi một đội sinh viên tình nguyện đang được đưa
vào. Được dịp mấy bác bắt đầu nói: "sinh viên các cháu đừng nghe theo
những lời tuyên truyền của nhà nước..."
Từ sau khi đoàn người đi ra khỏi công viên tôi không quan tâm nữa, và
cũng dần dần không quan sát mà đi với mấy anh em. Gặp 10 người thì 7
đến 8 người tỏ vẻ buồn. Chúng ta đã làm gì để phải buồn? Chúng ta đã
không làm đúng theo những gì đã đề ra cho cuộc picnic. Nói một cách
chính xác hơn là chúng ta đã "lột xác", thay tên cho buổi picnic nhân
quyền. Chúng ta đã biến nó trở nên xấu xí trong mắt người dân xung
quanh.
Xin hãy đưa ra câu hỏi: "những sinh viên được chứng kiến buổi picnic
hôm nay sẽ nghĩ gì?" chứ đừng hỏi: "tại sao sinh viên, giới trẻ lại thờ
ơ?" Ý tưởng của chúng ta rất tuyệt nhưng cách thực hiện của chúng ta
thì thật tệ. Tôi không đồng ý với quan điểm coi đây là một cuộc tập
dượt, một cuộc thử nghiệm. Bởi lẽ chúng ta tập dượt quá nhiều rồi.
Tôi ra về, trong lòng nghĩ: "biểu tình đã kết thúc"
(Lưu ý: những quan điểm và nhận xét đưa ra trong bài viết mang tính cá nhân của tác giả)