Nguyễn Quang Lập
Không ngờ thứ bảy này có nhiều bài thật hay, các bài viết của
Thùy Linh, Người buôn gió (ông Bùi Thanh Hiếu có hai bài lận), Alan
Phan, Đào Tuấn (ông này cũng có hai bài), Huỳnh Ngọc Chênh, Trần Kinh
Nghị, Bá Tân, Phương Bích, Phạm Thị Hoài đều là những bài viết rất đáng
đọc vì thật hay. Cái bài có vẻ không ấn tượng, giống loại bài “bác sĩ
của mọi nhà” suýt nữa mình bỏ qua là bài Khi uống thuốc không kịp thời hoặc không đủ liều của bác Trần Kinh Nghị (tại đây) lại làm mình rất phấn khích, tự nhiên muốn viết đôi dòng.
Té ra thứ thuốc mà bác Trần Kinh Nghị nói đến là thứ thuốc chữa bệnh cho Đảng, nhân cuộc chỉnh đốn Đảng đang xảy ra: “Vẫn
biết “mọi sự so sánh đều khập khiễng”. Nhưng mình thấy Đảng ta sao
giống y chang mình về khoản uống thuốc! Đảng có những căn bệnh trầm kha
trong cơ thể nhưng lúc nào cũng coi thường lời khuyên của các bác sĩ,
ngại “đi khám bác sĩ” và ngại dùng thuốc; nếu phải uống thuốc, Đảng chỉ
thích uống những loại thuốc không đắng và uống khi bị thúc ép bởi nhân
dân…. Đã chậm uống thuốc lại uống không đủ liều nên bệnh nào cũng trở
thành kinh niên.. Vì dùng mãi một vài loại thuốc nên có hiện tượng
“kháng thuốc” nữa chứ!”
Hi hi hay, sự so sánh chẳng khập khiểng chút nào. Trước hết là cái
sự uống thuốc. Người ta bảo thuốc đắng giã tật nhưng “Đảng chỉ thích
uống những loại thuốc không đắng”. Đúng quá. TBT Nguyễn Phú Trọng đã
khẳng định: ”Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối
sống, tệ tham nhũng, lãng phí, hư hỏng trong một bộ phận không nhỏ cán
bộ, đảng viên, kể cả ở cấp cao, chưa được đẩy lùi mà thậm chí ngày càng
có chiều hướng nghiêm trọng hơn, làm xói mòn lòng tin đối với Đảng?” Ông
Nguyễn Phú Trọng đặt luôn câu hỏi “Vướng mắc chính là ở chỗ nào?” tức
là ông muốn tìm cho được bệnh để kê đơn thuốc cho Đảng, nghe nói vậy dân
tình ai nấy mừng quá là mừng.
Nhưng không, bệnh mà ông Nguyễn Phú Trọng chỉ ra mà ông Lê Khả Phiêu
cho là “đã bắt đúng bệnh” té ra vẫn là bệnh Bác Hồ đã nhắc hơn nửa thế
kỉ qua và ông Nguyễn Văn Linh nhắc lại trong những năm 1989-1990, đến
nỗi ai nấy đã thuốc lòng có thể nhắm mắt nói veo véo:, nói như bác Âu
Dương Thệ ấy là: “chủ nghĩa cá nhân ích kỉ”, “cơi hội thực dụng”, “quan
liêu, xa dân“, “nói không đi đôi với làm”, “kỉ cương, kỉ luật không
nghiêm, buông lỏng các nguyên tắc tổ chức xây dựng Đảng”.
Và thứ thuốc được kê té ra cũng giống như thứ thuốc có từ khi thành lập Đảng đến giờ: “Thực
hiện nguyên tắc tập trung dân chủ trong Đảng; công tác cán bộ, công tác
kiểm tra; công tác giáo dục, rèn luyện, quản lý đảng viên. Phát huy vai
trò giám sát của nhân dân, của báo chí, công luận. Có chế độ, chính
sách hợp lý bảo đảm cho cán bộ, công chức có mức sống ổn định và có điều
kiện giữ liêm, đồng thời chống đặc quyền, đặc lợi.” Thuốc này chẳng những không đắng lại còn quá ngọt, thế thì chạy chữa làm sao? Hu hu.
Ai nấy đều biết bệnh ấy thuốc ấy là do Đảng chẩn bệnh và kê đơn chứ
Đảng không muốn đi khám bác sĩ. Bác Trần Kinh Nghị nói: “Đảng” ngại “đi
khám bác sĩ” và ngại dùng thuốc”, thật chẳng sai chút nào. Muốn chẩn
đúng bệnh kê đúng thuốc bất kì ai cũng phải đi khám bác sĩ, kể cả bác sĩ
lâm bệnh cũng phải đi khám bác sĩ chứ đừng nói người thường. Bác sĩ của
Đảng là ai? Đó là dân chứ chẳng ai khác. Muốn để dân chẩn bệnh phải cho
dân mở miệng, bịt miệng dân thì chẩn thế nào khám xét làm sao. Ở đâu
không biết chứ ở ta mà bảo dân được mở miệng, được tự do ngôn luận là
nói phét. Chuyện này đến người mù cũng thấy, ai còn không tin cứ hỏi
blogger Nguyễn Xuân Diện thì khắc biết.
Mình nhớ năm 1970 bố của thằng bạn mình bị ốm, con cái trong nhà ra
sức khuyên ông đi khám bác sĩ nhưng ông dứt khoát không nghe. Ông nói
tao biết bệnh tao, đéo cần ai khám tốn tiền. Lâu lâu ông lại quát con,
nói tao đau lưng đấm lưng cho tao! Tao sốt đem thuốc hạ nhiệt cho tao!
Tao táo bón lấy que xoi đít cho tao. Con cái lẳng lặng mời bác sĩ đến
nhà, ông lấy guốc ném vào mặt bác sĩ, nói cút đi, chúng mày định đến hại
ông phải không! Khi sắp chết, ông gọi mấy đứa con ông lại phều phào,
nói từ nay ốm đau phải đi khám bác sĩ, phải đi khám bác sĩ nghe con,
đừng chủ quan… Nói xong ông tắt thở, chết tốt.
Chuyện có thật 100%, chả phải ngụ ngôn ngụ ngheo gì, chẳng qua nhớ
chuyện này mà thương Đảng ta quá. Dù gì Đảng ta cũng đánh thắng được hai
đế quốc to. Đánh được hai đế quốc to nhưng không biết bác sĩ là ai, coi
đám bác sĩ là bọn phản động, là đám gây rối, là lũ cơ hội… thì ốm đau
vẫn hoàn ốm đau, để cho “ung thư di căn rồi” - như ông Lê Khả Phiêu đã
phán - vẫn còn đánh đuổi bác sĩ thì có mà trời cứu. Hu hu!