Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

Những cái tên cầu!

Nguyễn đinh Bổn
 Nguyendinh Bon's photo.
Trước năm 1975, nhà ngoại tôi ở giữa đoạn đường Võ Xu và Võ Đắc, tỉnh Bình Tuy, nhà tôi ở Cam Ranh. Khi đó muốn đi thăm ngoại, xe đò phải qua vùng Rừng Lá, trong đó có nhiều ông du kích thích “bắn sẻ”. Chỉ “cắc-đùm” một cái, trúng ai nấy chịu, lỡ trúng ông… tài xế kể như toi cả xe. Nhưng sợ nhứt là từ Ngã Ba Ông Đồn về Võ Đắc, có cây cầu gỗ nhỏ, mấy ông Việt Cộng thường đặt mìn dưới cầu, nhiều xe đò banh xác cùng bao sinh mạng, nên qua đây ai cũng kêu là cầu… nín thở, bởi sợ quá nên không… dám thở. Riết rồi thành tên, sau 1975 và sau này, cầu xây lại bằng xi măng, dân vẫn kêu là cầu Nín Thở!
Tôi mới vừa đọc trên báo NLĐO về một cây cầu ngay trong thời hiện đại, tên nó là cầu Máng, ở Quảng Nam, nhưng người dân gọi là Cầu Vĩnh Biệt vì nó dài 300 m nhưng bề rộng không quá 0,8m, và nó vừa kết thúc một cuộc đời của một phụ nữ sáng nay, khi chị và xe ngã xuống sông vì cầu hẹp, bị dòng nước cuốn trôi. Được biết đã có 12 sinh mạng oan uổng như vậy. Đúng là cầu Vĩnh Biệt!

Báo VNN có nói về một cây cầu khác cũng có tên Nín Thở nhưng ở thời hiện tại dù nó sát thành phố Quy Nhơn, tên là cầu Bến Gỗ. Có khoảng 1.000 hộ dân thường xuyên qua lại trên cây cầu này. Nó dài khoảng 100m, rộng chừng 1,5m được ghép bằng gỗ, tre nứa, chằng buộc bằng đủ thứ sợi thép và có cả lốp xe đạp… Nó cũ kỹ, ọp ẹp, xộc xệch và yếu đến nỗi một nửa chiếc cầu nằm chìm dưới mặt nước… nên khi đi qua đây ai cũng nín thở vì sợ!
Nghĩ đến chuyện thiên hạ vẽ vời… sinh nhật Hai Bà Trưng, máy tính bảng cho học trò, vay nghìn tỷ mua tàu mà choáng. Sự mục ruỗng phải lớn đến đâu thì trái thối mới rơi?
Nguyendinh Bon's photo.

Lưu trữ

Tự điển



Tự điển Việt Nam
đã được bổ sung những ý nghĩa "chính thức"