Tuấn Khanh
Bài toán như sau “Trên tàu có 45 con cừu, 5 con bị rơi xuống nước. Hỏi ông thuyền trưởng bao nhiêu tuổi?”. Rất nhiều tranh cãi diễn ra quanh bài toán này, thậm chí có cả một làn sóng cười cợt, mỉa mai chê bai sự dốt nát của ông thầy nào đã ra đề bài ấy.
Bài toán như sau “Trên tàu có 45 con cừu, 5 con bị rơi xuống nước. Hỏi ông thuyền trưởng bao nhiêu tuổi?”. Rất nhiều tranh cãi diễn ra quanh bài toán này, thậm chí có cả một làn sóng cười cợt, mỉa mai chê bai sự dốt nát của ông thầy nào đã ra đề bài ấy.
Chỉ sau vài ngày, khi câu chuyện bài toán “cừu và thuyền trưởng” này
gây nên cơn sốt, tác giả của bài toán là giáo sư Phạm Đình Thực – nguyên
Trưởng Bộ môn phương pháp dạy Toán Tiểu học của Trường ĐH Sài Gòn đã
cho biết đó là một trong những bài toán cố ý nhằm tạo nên tính phản biện
của học sinh, tránh cách học máy móc và lối mòn.
Và ông rất buồn rằng sự phi lý của đề bài đã hầu như không có một học
trò nào phản ứng điều đó chứng minh rằng tư duy phản biện trong nhà
trường đang bị triệt tiêu. Đây là một cảnh báo rất nghiêm túc của một
nhà sư phạm có tâm huyết.
Khác với giai đoạn bùng nổ cười cợt, miệt thị vì đề toán này, sau sự
tường trình “à ra thế” của người ra đề bài thì có một sự thật không kém
đau lòng “bục” ra đó là như sự yên lặng và quên lãng với câu chuyện mà
nhiều người vừa ào ào thịnh nộ.
Trên các mạng xã hội rất ít phản hồi về cái sự thật mới được đưa ra
thậm chí là một lời tâm tình xin lỗi tác giả, khi biết được sự thật chỉ
được giới thiệu một phân nửa cũng hầu như vắng bóng.
Câu chuyện đơn giản này đang phác họa một xã hội Việt Nam rõ nét
trong thời kỳ hiện đại: Con người đang dễ dàng chỉ trích, hạ thấp một ai
đó, nhưng khi tìm ra điều đó là một sai lầm trong phản biện của mình
thì dễ dàng né tránh bỏ qua.
Con người đang hời hợt trong cuộc sống, nhanh nhạy tham gia những
phong trào miệt thị đồng loại để chứng minh mình có lẽ phải, nhưng rồi
quay mặt rất nhanh khi nhận ra là mình đã bước hụt chân.
Có phải con người Việt Nam hôm nay đã ích kỷ hơn, đã thiếu đi sự tử
tế, chân thành khi không biết cất lên lời xin lỗi cho những gì mình gây
ra?
Trong vô số những lời miệt thị công việc lặng lẽ của vị giáo sư, sau đó, khi mọi chuyện được lý giải, hầu như tôi không tìm thấy một sự ân hận nào. Dĩ nhiên, trong muôn vàn cách nói, có thể lý giải rằng do việc bài toán “cừu và thuyền trưởng” đã được đưa ra thiếu một nửa sự thật ở phía sau khiến gây hiểu lầm, nhưng rõ ràng là có một sự thật hoàn hảo là đám đông chúng ta đã không buồn cất công tìm hiểu, và cũng rất sợ trễ chuyến tàu xu thời, nên vội góp ngay một bình luận cay độc, trước khi nhận biết đủ.
Trong vô số những lời miệt thị công việc lặng lẽ của vị giáo sư, sau đó, khi mọi chuyện được lý giải, hầu như tôi không tìm thấy một sự ân hận nào. Dĩ nhiên, trong muôn vàn cách nói, có thể lý giải rằng do việc bài toán “cừu và thuyền trưởng” đã được đưa ra thiếu một nửa sự thật ở phía sau khiến gây hiểu lầm, nhưng rõ ràng là có một sự thật hoàn hảo là đám đông chúng ta đã không buồn cất công tìm hiểu, và cũng rất sợ trễ chuyến tàu xu thời, nên vội góp ngay một bình luận cay độc, trước khi nhận biết đủ.
Giữa một xã hội lâu nay chỉ nhìn thấy vô số những sai lầm của sách
giáo khoa, của phát ngôn từ ngành giáo dục… Con người Việt Nam có thể đã
chai lì và quá ngán ngẩm trước hiện thực của đời mình, con cháu mình,
thì chuyện giữa mênh mông hiện tại những điều đáng vứt đi, việc tìm thấy
một tư duy tốt đẹp cho con người như vậy, dù nhỏ bé, điều đó cũng xứng
đáng được cúi đầu kính trọng.
Lâu nay trên báo chí, truyền hình… người ta thấy không ít người Việt
trở nên tầm thường, tranh ăn giữa sảnh thượng lưu, cướp giật giữa phố
khi gặp cảnh đánh rơi, thậm chí đền đài, thờ phượng cũng tràn ngập tiền
bạc và mua vui.
Giữa biển cả xuống cấp đó, bài toán lặng lẽ giải ước mơ, cho trẻ con
có tính phản biện và logic của cuộc sống, quả là một món quà ẩn giấu kỳ
diệu, khó tin trong một thời đại đầy công thức và chỉ biết lo bảo toàn
bản thân ích kỉ. Tác giả bài toán đó lẽ ra phải được nhận một lời xin
lỗi
Tôi muốn gửi đến giáo sư Phạm Đình Thực một lời xin lỗi. Vì tôi cũng
đã cười khi nhìn bài toán đó, đã vô tâm không đi tìm lý do vì sao nó lại
được in ra. Dĩ nhiên, tôi cũng giống như rất nhiều người đã mệt mỏi và
ngao ngán trước nền giáo dục Việt Nam bấy lâu nay, nhưng đó không thể là
lý do nếu tôi đánh đồng sai lầm với sự tận tụy – dù nhỏ bé – của một
nhà giáo có lương tâm.
Đất nước đã ngàn năm tuổi, vì vậy người Việt cũng cần lớn lên để
thoát khỏi trạng thái ích kỷ trẻ con, có thể vì một vấn nạn giáo dục nào
đó đã hằn vào não nhiều thế hệ trên đất nước này, khiến đang ngày càng
bùng lên như một khối u đau nhức.
Lời xin lỗi trong suy nghĩ của người Việt cần phải được dựng lại từ
hôm nay, vì xin lỗi một bài toán nhỏ có thể là khởi đầu cho những phục
hưng lớn lao hơn. Để một lúc nào đó, chúng ta có thể mạnh dạn xin lỗi
lịch sử, xin lỗi hiện tại và xin lỗi lẫn nhau… vì chúng ta đã vui cười,
tận hưởng trong vô tâm…
© Tuấn Khanh – motthegioi.com